Edit: Leo
Dương thị nói như thế, tức là thừa nhận tội danh giết người.
“Mẫu thân!” Thôi Viễn hô một tiếng, lại quay sang nói với Mộ Thanh, “Vị tướng quân này, mẫu thân ta không phải hung thủ, một phụ nhân như bà ấy, sao có sức lực giết người?”
Tri huyện cười nhạo một tiếng, dáng người Dương thị cao lớn vạm vỡ, chắc nịch không thua nam tử, nàng không có sức lực giết người thì ai có?
“Mẫu thân ta là nữ tử, áo ủng của phụ thân sao có thể mặc được? Người nọ là ta giết!”
“Viễn Nhi!” Dương thị quát một tiếng chói tai đứng dậy, giơ tay tát một cái!
Bốp một tiếng giòn vang, Thôi Viễn té ngã xuống đất, trên gương mặt là vết hồng của năm ngón tay, cả mặt lập tức sưng lên, khóe miệng tràn ra tơ máu.
“Mẫu thân?” Thôi Viễn bụm mặt, không thể tin được mà nhìn mẫu thân mình.
Dương thị nhìn khóe miệng hắn, màu đỏ đâm vào mắt nàng, trong mắt có sự đau xót bị che giấu, nhưng lại lập tức duỗi tay túm lấy cổ áo con trai, xách lên! Thôi Viễn văn nhã mảnh khảnh, bị Dương thị xách lên như thế càng có vẻ gầy yếu.
Dương thị nói: “Vị tiểu tướng quân này, ngươi nhìn thấy chứ? Khuyển tử từ nhỏ đọc sách, chưa từng tập võ, dân phụ thân thể khoẻ mạnh, sức lực này đủ để giết người!”
Mộ Thanh im lặng không nói.
“Ngươi xem thử vóc người của dân phụ, cao giống như khuyển tử, cũng mặc vừa áo ủng của nam tử.” Dương thị một tay xách Thôi Viễn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137949/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.