“Những người bị nàng sai ra ngoài đâu? Ta muốn nhìn thấy.”
Ý cười trào phúng bên môi Bộ Tích Hoan càng sâu, miễn cưỡng nói:“Không gặp được, đều đã chết. Không phải trẫm giết, là ý chỉ của Tháihoàng thái hậu.”
“Thái hoàng thái hậu trách hạ nhân bên người Liễu phi hầu hạ khôngchu toàn, để Liễu phi bị thích khách hãm hại, ngoại trừ cung nữ tháigiám hầu hạ bên người Liễu phi, còn đánh chết hai thủ vệ canh trực đêmđó.” Bộ Tích Hoan hừ lạnh.
Mộ Thanh nhíu mày, “Liễu phi mới chết một tháng, tin tức từ Biện Hàtruyền tới Thịnh Kinh, ý chỉ lại từ Thịnh Kinh truyền lại, thời gian đủsao?”
“Tám trăm dặm khẩn cấp, một chuyến từ Biện Hà tới Thịnh Kinh chỉ cầnmười ngày. Hai ngày trước khi ngươi tiến cung, ý chỉ đã đến.”
Hai hàng lông mày của Mộ Thanh càng nhíu chặt hơn, “Tám trăm dặm khẩn cấp?”
Bộ Tích Hoan sáu tuổi đăng cơ, đến nay vẫn chưa có con nối dõi, ngheđồn từ năm hắn mười lăm tuổi thích nam phong thì không nạp cung phi nữa, Thái hoàng thái hậu vì thế vô cùng tức giận, để tránh tính tình Bộ Tích Hoan hoang đường khó kiềm chế, phi tần hằng năm trong cung đều do TháiHậu ban thưởng, những người chết mỗi năm, nghe nói đều vì không chịu nổi đế vương hỉ nộ vô thường hoang dâm vô đạo, bị tra tấn chết. Năm nay,trước khi Đế giá đến Thịnh Kinh, Thái hoàng thái hậu lại ban thưởng mộtvị cung phi, đó là Liễu phi.
Liễu phi không phụ kỳ vọng của Thái hoàng thái hậu, được đế vươngsủng hạnh, theo giá tiến đến Biện Hà du ngoạn. Thái hoàng thái hậu đặtkỳ vọng kéo dài huyết thống trên người Liễu phi, không ngờ người vừa đến Biện Hà liền chết ở trên thuyền rồng.
Thái hoàng thái hậu vì thế mà vô cùng tức giận, muốn chỉ trích cungnhân điều này là vô cùng hợp lý. Nhưng có cần cấp tốc tám trăm dặm đem ý chỉ đến hành cung? Nếu như hạ chỉ đốc thúc truy bắt thích khách, còn có thể hiểu, nhưng ý chỉ đến vội vàng như thế lại chỉ để giết người?
Cung nữ thị vệ đều bị giết chết, vụ án còn manh mối để điều tra sao?
Mộ Thanh cũng không biết tình hình cung biến của mười tám năm trước,nàng chỉ nghe cha nói qua, mẹ nàng là dòng dõi sĩ tộc trên Thịnh Kinh,cuộc sống xa hoa, nhưng đến khi bị lật đổ, nam nhân đều bị giết chết, nữ nhân bị đưa đi làm quan nô, mẹ nàng từ thiên kim sĩ tộc rơi xuống nôdịch, bị sung quân đến huyện Cổ Thủy, chút nữa trở thành tiện thiếp củatri huyện. Mẹ nàng rất ít khi nhắc đến những chuyện năm đó, cha lại chỉlà một ngỗ tác ở một huyện nhỏ của Giang Nam, đối với chính biến trongtriều biết rất ít, những chuyện cha biết cũng chỉ nhiều hơn lời đồntrong thiên hạ một chút thôi.
Chuyện thiên hạ, chuyện trong triều, Mộ Thanh luôn cảm thấy cách cuộc sống của cha con nàng rất xa, bởi vậy không hỏi nhiều, đến hôm nay lạicó chút hối hận, nàng chỉ có thể căn cứ vào một chút chuyện năm đó chanói mà phỏng đoán.
Nghe đồn, đêm tiên đế băng hà, tả tướng Nguyên gia liên hợp với thuộc địa phía nam Đại Hưng phát động cung biến, lấy tội danh hành thích vuatrảm Tam vương, truyền Thất vương vào cung yến, tàn sát trong cungthành. Thái hoàng thái hậu lúc ấy đang ở trong lãnh cung, sau khi cungbiến ra khỏi lãnh cung, chủ trì đại cục trong cung. Lúc ấy, hoàng tửdưới gối tiên đế chỉ còn lại Ngũ vương và Lục vương. Dưới gối Thái hoàng thái hậu không có con trai nên đã truyền con trai của Lục vương vàotrong cung, nuôi nấng, đảm bảo sau này nâng lên làm đế vương.
Thời cuộc năm đó, tiên đế vẫn còn một tỷ tỷ và một đệ đệ, đứng ngoàinhìn Nguyên gia từ phát động cung biến đến nắm giữ triều cục, có vẻ anphận nhưng thật ra đã âm thầm phát động sóng ngầm. Thái hoàng thái hậucó thể ngồi vững ở giữa thế cục hỗn loạn như thế, lại chọn một cháu trai của tiên đế, năm đó sáu tuổi đăng cơ làm hoàng đế, để cho Nguyên giayên ổn phụ chính từ đó đến nay, chắc chắn không phải là nữ tử tầmthường.
Nếu như thế, vì sao cái chết của Liễu phi có thể khiến Thái hoàngthái hậu giận đến nỗi quên mất thích khách, mà chỉ biết trút giận lêncung nữ thị vệ?
Mộ Thanh không tin, chuyện này nói thế nào cũng có vấn đề! Nàng nhìnBộ Tích Hoan, hắn cũng để cho Thái hoàng thái hậu giết hết mọi người như thế sao?
Nhưng nàng lập tức hiểu được, hắn biết thủ phạm giết cha nàng là ai,cũng có thể biết Liễu phi là do ai giết. Nếu đã biết, đám cung nữ thị vệ này giữ lại hay không đối với hắn mà nói không có nhiều ý nghĩa, nhưngđối với nàng mà nói, những người này chết đi chẳng khác nào manh mối bịchặt đứt.
Mộ Thanh xoay người, liếc mắt nhìn thi cốt trên mặt đất. Mất cả mộtđêm xử lý xong thi cốt, nàng còn đang tính để xem thời tiết hôm nay, nếu thời tiết tốt sẽ chưng cốt nghiệm thương, để xem trước khi chết, trênngười Liễu phi có vết thương nào nghiêm trọng hay không. Nếu có, sẽ đitra hỏi những cung nữ, thị vệ canh giữ đêm đó xem có nghe hoặc nhìn thấy cái gì bất thường, có lẽ sẽ tìm ra được kẻ đáng nghi. Nhưng hôm nay,mọi người đã chết, manh mối bị chặt đứt, một đêm bận rộn kết quả lạithành công cốc.
Nhìn xương lưỡi bị vỡ thành ba đoạn trong tay, Mộ Thanh ngồi xổmxuống, thả đoạn xương về vị trí thích hợp, lập tức nàng lại bắt đầu xemxét tỉ mỉ những chỗ khác.
“Còn muốn nghiệm?” Bộ Tích Hoan nhíu mày hỏi.
“Nghiệm!” Mộ Thanh chăm chú nhìn khung xương trên mặt đất, khôngngẩng đầu. Trước kia khám nghiệm tử thi, cũng không phải một lần là cóđược kết quả, manh mối đứt đoạn, phải nghiệm lại là chuyện bình thường.
Nàng không tin không tìm ra được đầu mối mới! Nghiệm xong thi thể này, nàng còn muốn lên thuyền rồng nhìn xem.
Mặt trời mới lên, thiếu niên ngồi trên mặt đất, biết rõ manh mối đãđứt, nhưng vẫn tỉ mỉ kiểm tra, giống như bất cứ chỗ nào khả nghi cũng có thể dẫn đến con đường trả thù cho cha. Ánh vàng rực rỡ chiếu khắp núirừng, chiếu lên lưng thiếu niên, chợt thấy kiên nghị.
Sau lưng, nam tử nhìn nàng, ánh mắt hờ hững đổi thành thâm trầm. Giónúi phất phơ vạt áo, ống tay áo xanh ngọc chậm rãi nâng lên, như muốnnắm lấy bả vai thiếu niên.
Bả vai nàng đơn bạc, cành lan trên vai trong nắng sớm lại như đượcbao phủ một tầng sương giá, đầu ngón tay nam tử chạm vào, bỗng nhiên run lên!
Giống như bị sương lạnh đâm vào, hắn lập tức thu hồi tay lại, cúi đầu, nhìn đầu ngón tay chính mình.
Vừa rồi, hắn muốn nói cho nàng hung thủ là ai…
Đây vốn chỉ là một giao dịch, nàng để cho hắn sử dụng, hắn thay nàng chỉ đường tìm hung thủ.
Nhưng mà, vì sao mới chỉ một ngày, hắn suýt nữa lại…
Nam tử bình tĩnh nhìn lại tay mình, ngón tay ngọc thấm màu lạnh, đáy mắt khẽ gợn sóng.
Lần đầu gặp nàng, trên quan đạo huyện Cổ Thủy, hắn vẫn chưa xem trọng nàng. Nàng để cho một thủy phỉ thay nàng truyền tin, chỉ là một kẻ vôdụng nhưng nàng vẫn giữ lại tính mạng, mềm lòng như thế, khó thành châubáu. Nhưng mà chung quy là hắn nhìn nhầm nàng, ở phủ Thứ Sử, nàng cẩntrọng, biết ẩn nhẫn, biết chọn thời cơ!
Thân nữ tử, lại khiến hắn hoảng hốt như gặp được một bóng hình quen thuộc —— chính hắn.
Cho nên khi ở phủ Thứ Sử thả nàng đi, muốn nhìn xem nàng có thể điđường nào. Không ngờ nàng lại tiến vào con đường này của hắn, từ khi đóhắn không muốn thả nàng đi nữa.
Giang sơn hoàng quyền, từng bước tính toán, hắn cần khả năng sát ngôn quan sắc của nàng. Thâm cung tịch mịch, đêm dài lẻ loi, mười tám nămxuân thu nóng lạnh, cho tới bây giờ vẫn chỉ có một mình hắn, lần đầu hắn có ý định muốn có một người ở bên. Nhưng mà, tự tay tìm thấy người, mới chỉ một ngày, hắn suýt chút nữa tạo cơ hội cho nàng ra đi.
Vẫn là câu nói “ngươi vốn là minh quân” rơi vào tâm hắn.
Tham lam cũng được, lợi dụng cũng thế, hắn nói với bản thân, theo như tính cách của nàng, nếu như biết hung thủ là ai chắc chắn sẽ không quản mạo hiểm đi báo thù, giống như đêm đó đến phủ Thứ Sử vậy. Nếu rơi vàotay kẻ khác, không bằng theo hắn đi trên vách núi đen này, đợi hắn quânlâm thiên hạ, đợi mối thù của nàng được báo.
Nam tử nhìn tấm lưng kia, bỗng nhiên tấm lưng lại quay trở lại, conngươi trong nắng sớm khiến hắn tỉnh táo trở lại, buông tay áo xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]