Đến hơn nửa đêm, nồi thi cốt thứ nhất mới nấu xong.
Mộ Thanh bảo một hắc y nhân dập lửa, mở nắp vung ra đặt ở một bên,chờ nước trong nồi nguội bớt. Ánh trăng chiếu vào bên trong nồi, bốc lên hơi nóng hừng hực, ngửi giống như thịt bị hỏng hầm trong một nồi nước,mùi kia khiến người ta thật khó quên.
Mộ Thanh sớm thành thói quen, xoay người lại thấy Bộ Tích Hoan vẫncòn đang ngồi tại chỗ, không nhìn nồi kia, chỉ nhìn nàng. Gió núi thổihơi nóng trong nồi bay về phía nàng, nàng cách một tầng nhiệt khí bốchơi nhìn nam tử, không nhìn rõ dung nhan của hắn, chỉ nói: “Mời bệ hạ đi nơi khác ngồi, lát nữa còn phải lấy xương trong nồi ra, những người tận mắt chứng kiến cảnh này về sau đều không dám uống canh xương thịt nữa.Đầu bếp ở ngự thiện phòng thấy các món ăn không được dùng đến, sẽ sợhãi.”
Lời này nghe có vẻ là vì hắn mà suy nghĩ, thật ra chính là đang quanh co lòng vòng mắng hắn khó hầu hạ đi?
Bộ Tích Hoan cười nhẹ, thấy Mộ Thanh muốn ngồi xuống, hơi khí trongnồi bay về phía nàng, cơ hồ muốn nuốt trọn thân mình đơn bạc kia. Hắnbất giác nhíu mày, rồi bỗng nhiên vỗ vỗ vào bên cạnh nói: “Đến bên nàyngồi.”
Mộ Thanh ngẩn ra, Bộ Tích Hoan đã đứng dậy, nắm lấy tay nàng đi vềphía hắn vừa rồi. tay Mộ Thanh bất giác co rụt lại, nàng không có thóiquen để người khác đụng chạm, hơn nữa ở thời điểm khám nghiệm tử thi.Nàng mang bao tay chỉ là vải thô, mặc dù sau khi xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137854/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.