- Nàng làm sao vậy?
- Thực ra ta cũng không muốn như vậy…
Trần Khác vỗ nhẹ sau lưng nàng. Tiêu Quan Âm lại khóc nức nở lên:
- Mười bốn năm gả cho y, ta chưa bao giờ không toàn tâm toàn ý tới cuối cùng. Nhưng y lại chỉ vui thú săn bắn du sơn ngoạn thủy, thực chất chưa bao giờ đặt ta ở trong tim, chỉ biết ngày ngày săn bắn. Ta mang thai vô cùng vất vả gian nan, nhưng y vẫn ở trên thảo nguyên bắn diều hâu, lúc sinh y lại vào rừng săn hổ… Con sinh được ba tháng, y mới quay về, chỉ nhìn thấy y cùng các đại thần uống rượu… Ta hi vọng biết nhường nào có được một người có thể trân trọng ta, săn sóc ta!
- Đáng tiếc ta cũng không thể làm được.
Trần Khác thở dài một tiếng.
- Ai làm cũng không được, ai cũng muốn ta là Yên thị của nước Liêu…
Tiêu Quan Âm thở dài ngao ngán, đôi mắt ngấn lệ, ngẩng đầu lên nói:
- Bài thơ của chàng, bài thơ ngẫu hứng của chàng đêm hôm đó, lúc nào cũng vang vọng trong lòng ta. Mỗi lần nghĩ đến những lời tình tứ đó của chàng, âu yếm của chàng, nụ hôn của chàng, ta luôn có cảm giác người mình nóng ran, trong lòng không cảm thấy đau khổ như vậy. Kim long ngọc lộ nhất tương phùng, vượt qua vô số nhân gian… Bởi vì chàng mãi mãi trong lòng ta… Hôn ta.
Chưa dứt lời đã bị Trần Khác hôn thắm thiết vào môi, Tiêu Quan Âm dần dần nhắm mắt lại, cũng đáp lại vô cùng mãnh liệt, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873150/quyen-7-chuong-377-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.