- Giày vừa hay không chỉ có chân biết.
Triệu Tông Tích ngẩng đầu nói:
- Giày không vừa chân có thể không đi. Hôn nhân không hợp cũng có thể… tách biệt.
- Hoang đường!
Tuy Triệu Trinh nói vậy, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Tông Tích lại dịu dàng hơn, giận giữ nói:
- Nếu Huy Nhu là con nhà bá tính bình dân thì cưới hay ly cũng được. Nhưng nó là con gái của Thiên gia, hành động của Hoàng thất nhất định phải gương mẫu cho cả thiên hạ. Đây là nghĩa vị nó phải gánh vác khi được hưởng thụ sự tôn quý của Công chúa. Sao có thể so với bá tính bình dân?
- Vậy thì bỏ danh hiệu Công chúa của nó đi ạ…
- Chỉ cần là con gái của Quả nhân, có danh hiệu hay không thì vẫn là Công chúa!
Hai người im lặng một lát, Triệu Tông Tích hạ giọng nói:
- Vậy bảo Nội thị tỉnh Tây Kinh báo Lương Hoài Cát chết bất đắc kỳ tử, sau đó cho y cải danh đổi họ, lặng lẽ điều về trong cung, không cho bất cứ kẻ nào truyền ra là được.
Triệu Trinh hơi dao động, nhưng lại lo lắng nói:
- Chỉ sợ giấy không bọc được lửa.
- Đến lúc đó, nhi thần chịu trách nhiệm hoàn toàn là được.
Triệu Tông Tích kiên định nói:
- Trước hết, việc làm cho Huy Nhu chuyển biến tốt đẹp lên là quan trọng hơn, chuyện khác tới đó nói sau.
- Tốt, đứa con ngoan….
Triệu Trinh nhìn Triệu Tông Tích lại càng dịu dàng hơn, khẽ thở dài:
- Hồ tổng quản, làm theo lời Tề Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873114/quyen-7-chuong-367-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.