- Một là một, hai là hai.
Vương Bàng chau mày nói:
- Ta biết, không có Văn Ngạn Bác sẽ thua không thể nghi ngờ. Nhưng đối với chúng ta mà nói, chuyện Điện hạ đăng cơ không phải lớn nhất, mà là chuyện cha ta được phong tướng!
Y hạ giọng:
- Văn Ngạn Bác là dựa vào Lạc đảng, cả đám đó đều cho mình là hủ nho thượng vị, thử hỏi đảng tân học của ta còn có thể sống yên ổn sao?
- Nguyên Trạch, bây giờ không phải lúc để nội chiến.
Chương Đôn trầm giọng nhắc.
- Ngươi xem ta là người thế nào hả?
Sắc mặt Vương Bàng lộ vẻ tức giận, vội vàng dùng khăn lụa che miệng, kịch liệt ho khan.
Mỗi khi nhìn thấy Vương Bàng như vậy, Chương Đôn đều cảm thấy kỳ lạ. Một là không biết bệnh lao vẫn có thể sống lâu như vậy, vì sao có thể hứng thú thay cha y tranh quyền đoạt lợi chứ? Y thật sự không thể lý giải được, kiểu sùng bái cuồng nhiệt đó của Vương Bàng đối với Vương An Thạch.
Chờ khi nhịp thở ổn định trở lại, Vương Bàng lau sạch miệng nói:
- Ta không thể làm chuyện người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng đó được. Ý của ta là, chúng ta phải lập được công lớn, áp đảo Văn Ngạn Bác.
- Áp đảo Văn Ngạn Bác, có thể sao?
Chương Đôn nhẹ giọng, cũng không thể tin được.
- Đến bây giờ vẫn không tin, không gì không thể làm được phải không?
Vương Bàng mỉm cười nói:
- Điện hạ sắp trở về rồi, quan hệ riêng tư của ta và Điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873103/quyen-7-chuong-364-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.