Chương trước
Chương sau
- Hai trận này đều là bình định nội loạn, không phải là mở mang bờ cõi cho Đại Tống ta. Công lao lớn hay không lớn, không phải nhìn vào đánh lớn hay không, thu hoạch nhiều hay không, mà là phải xem chấm dứt được bao nhiêu nỗi đau, tránh được bao nhiêu tổn thất. Cho nên vi thần cho rằng Đông Bình Quận Vương có công với xã tắc, lần trước thưởng quá ít, mong lần này được thưởng đủ.

Văn Ngạn Bác nói vậy, người khác không thể phản bác, Triệu Trinh tán đồng gật đầu nói:
- Không sai không sai. Theo như cách nhìn của Văn tướng thì nên ban thưởng thế nào?

- Từ xưa đến nay, quân công nặng nhất! Không thưởng lấy gì chống vững núi sông?
Văn Ngạn Bác trầm giọng nói:
- Lão thần nghĩ, ngoài tiền bạc lụa là, còn phải được thăng một bậc!

- Vạn lần không được!
Một vài đại thần đồng thanh hô lên. Hiện giờ Triệu Tông Tích đã là Quận Vương, thăng thêm một bậc chính là Thân Vương! Nói đùa gì vậy?

- Có gì không thể?
Văn Ngạn Bác lạnh lùng nhìn Ngô Khuê hỏi.

- Cái này…
Bị Văn tướng công lạnh như băng nhìn chăm chú, Ngô Khuê cảm nhận sự áp bách như khi đối mặt với Hàn Kỳ, co đầu rút cổ nói:
- Khánh Lăng Quận Vương… mới là Quận Vương…

- Có liên quan gì?
Văn Ngạn Bác trầm giọng hỏi.

- A…
Ngô Khuê muốn nói: lão không thể để cho y leo lên vị trí Thái tử tương lai chứ! Nhưng liếc mắt một cái, thấy Hàn Tướng công khẽ lắc đầu, đành phải cố gắng rụt lưỡi lại:
- Cũng chẳng liên quan gì…

- Vị trí Thân Vương này của Ngũ điện hạ, là người ta dùng đao kiếm trên chiến trường đổi lấy.
Văn Ngạn Bác ngạo nghễ giữa triều đình, lớn tiếng nói:
- Nếu ai đỏ mắt, thì cũng ra sa trường một lần đi. Nếu cũng có thể chiến thắng trở về, Văn Ngạn Bác ta cũng sẽ tranh giành cho người đó!
Nghe lão nói vậy, chuyện Triệu Tông Tích được phong Thân Vương dường như ván đã đóng thuyền!

Hàn Kỳ không nói lời nào, triều đình hoàn toàn yên tĩnh, Hoàng thượng thản nhiên nói:
- Vậy làm theo như lời Văn tướng đi!

Thấy ván thật sự đã đóng thuyền, cả triều văn võ, có người sắc mặt cực kỳ phấn khích, có người giật mình, có người mơ màng, có người tức giận, có người suy nghĩ sâu xa.

Quay về Thiêm áp phòng, Ngô Khuê oán giận nói với Hàn Kỳ:
- Vì sao Tướng công không cho hạ quan nói?

- Ngậm cái miệng chim của ngươi lại đi!
Y tức hả? Hàn Kỳ càng tức nổ phổi hơn, suýt nữa thì đập vỡ ấm trà, rít gào nói:
- Ngươi ngu xuẩn còn có mặt mũi nói nữa! Ngươi nói Triệu Tông Tích là được rồi, sao còn phải kéo tới Vương gia?

- Hạ quan…
Ánh mắt Ngô Khuê cũng hồ đồ, sợ hãi nhìn Hàn tướng công tức giận.

- Nếu Văn Ngạn Bác tóm được đầu câu chuyện, hỏi ngươi Điện hạ có công lao gì thì làm sao? Nếu lão lôi luôn cả vụ án sông Nhị Cổ vào nữa thì sao?
Hàn Kỳ hung tợn nhìn y, quát:
- Ngươi khiến cho Điện hạ còn mặt mũi nào mà tồn tại? Uy tín gì nữa? Đại sự của Điện hạ bị hỏng chính là do đám ngu ngốc các ngươi đấy!

Ngô Khuê bị mắng cúi đầu, lúc này y mới ý thức được, hóa ra cục diện trong triều không tốt như mình tưởng. Hơn nữa là Hàn tướng công phô trương thanh thế…

- Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Triệu Tông Thực lên làm Thân Vương?
Đợi Hàn Kỳ nguôi giận, Ngô Khuê mới thật cẩn thận hỏi:
- Như vậy chẳng phải Điện hạ sẽ ở dưới y?

- Không giải quyết cho xong vụ án sông Nhị Cổ, thì cục diện sẽ vĩnh viễn là như vậy!
Hàn Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nói ra, ta vẫn xem thường Văn Ngạn Bác, đối với thế đã nắm chắc, đối mặt với đối thủ như vậy, vĩnh viễn không nên dùng hết võ.

Hàn Kỳ bắt đầu hối hận, cái ngày ngả bài cùng Hoàng thượng đó. Cái gọi là quân bài chưa lật, khi bị uy hiếp lớn nhất, thường sẽ chưa đánh ra. Một khi đã đánh ra, ngược lại sẽ tự khiến cho mình bó chân bó tay…

- Lần này xem như để lão thắng một chiêu.
Hàn Kỳ hít một hơi thật sâu, nói:
- Còn nhiều thời gian, chúng ta coi như hòa nhau là được.

Nhưng hiển nhiên Văn Ngạn Bác không phải quân tử thấy tốt thì dừng, một khi để lão đắc thủ một chiêu, kế tiếp sẽ là sự chuẩn bị kéo dài vô tận cho sau này.

Tại triều hội sau đó, lão lại đề xuất, hy vọng dùng đại lễ giao nghênh (Thiên tử dẫn đầu văn võ bá quan ra ngoại ô nghênh đón) để nghênh đón Triệu Tông Tích trước mắt vẫn là Quận Vương chiến thắng trở về. 

Tới nước này thì Hàn Kỳ cũng không nhịn nổi nữa rồi, bước ra khỏi hàng nói:
- Lời Văn tướng nói thật khó tưởng. Năm đó ngài bình loạn Vương Tắc ở Bối Châu, triều đình có dùng đại lễ Giao nghênh sao?

Loạn Vương Tắc ở Bối Châu xem như loạn lớn thứ hai trong vài thập niên gần đây. Lớn nhất chính là loạn Mã Chi Thư, lúc ấy toàn bộ Lĩnh Nam đã rơi vào tay giặc, cho nên sau khi Địch Thanh bình loạn, được hưởng hậu lễ Giao nghênh. Tuy nhiên, sau khi Văn Ngạn Bác bình loạn Bối Châu cũng chỉ yên lặng hồi Kinh. Loạn Đới Tiểu Bát ở Kiền Châu, trong suy nghĩ của quần thần, hiển nhiên không thể so sánh với loạn ở Bối Châu. Huống chi Triệu Tông Tích đã được phong danh hiệu Thân Vương, nếu còn hưởng thụ đại lễ Giao nghênh… quả thật không thể chấp nhận được.

- Nếu chỉ là Đông Bình Quận Vương khải hoàn, Hàn tướng công nói như vậy cũng thế mà thôi.
Văn Ngạn Bác đã tính trước kỹ càng, nói tiếp:
- Nhưng Hàn tướng không biết, Điền Vương cũng muốn vào Kinh thành bái yết, cũng đi cùng với Đông Bình Quận Vương. Đây là lần đầu tiên Điền Vương vào Kinh bái yết kể từ sau khi quy thuận Đại Lý, vả lại đã dốc rất nhiều sức lực để bình định Quảng Tây cho Đại Lý, về tình về lý, nên lấy lễ Giao Nghênh để đón.

Hàn Kỳ vừa nghe mà thầm rùng mình, vì tạo thế cho Triệu Tông Tích, đám người này thật sự không gì không dám làm! Thậm chí kéo luôn cả Đoàn Tư Liêm vào… Đương nhiên lão biết việc Điền Vương Đoàn Tư Liêm sẽ vào Kinh bái yết, Thánh Thượng đã ân chuẩn mấy tháng rồi, nhưng chần chừ vẫn chưa thấy người, hóa ra đang chờ đồng hành với Triệu Tông Tích.

- Giao nghênh Điền Vương đúng là nên…
Thấy Hàn tướng công thất thần, Thượng thư Lễ Bộ Thị lang Hồ Túc vội bước lên nói:
- Nhưng đón quân khải hoàn là theo nghi thức quân đội, không giống với nghi thức nghênh đón phiên vương, sao có thể đánh đồng làm một?

- Lời của Hồ Thị lang sai rồi.
Bên phía Văn Ngạn Bác, Hàn Lâm Học sĩ Phùng Kinh cũng đứng lên. Vị Phùng Trạng nguyên “Tam thú tể tướng nữ, tam khôi thiên hạ nguyên” (cưới hai con gái của tể tướng, đỗ đầu tam khôi) có thể nói là nổi bật trong Tống triều. Trước đó vì tị hiềm nhạc phụ của y là Phú Bật còn đang tại triều nên luôn chỉ nhậm chức ở địa phương. Sau khi Phú Bật có đại tang, đầu tiên Triệu Trinh triệu y về Kinh, trong này có tồn tại mặt mũi của nhạc phụ y, nhưng cũng nói lên ấn tượng của Hoàng thượng đối với y rất tốt.

Chỉ nghe y cao giọng nói:
- Năm Khai Bảo thứ tám, Võ Huệ Vương diệt Nam Đường quay về, đồng hành còn có Ngô Việt Vương đến Biện Kinh yết kiến. Lúc ấy, Hoàng Thái tổ lấy đại lễ Giao nghênh để đón, cũng không ai nói không thể thực hiện nghi lễ quân đội và chào đón song song!
Võ Huệ Vương là Tào Bân, đương nhiên Vương tước này là được truy phong.

- Cái này…
Ở Đại Tống triều, pháp luật tổ tông chính là trời, người ta lấy Thái tổ ra làm ví dụ, Hồ Túc nhất thời không nói được gì.

- Giao nghênh cũng có thể, nhưng Hoàng thượng là Quân phụ, làm gì có đạo lý đi đón con.
May sao lúc này Hàn Kỳ đã phục hồi lại tinh thần, nói:
- Thần khẩn cầu, để Khánh Lăng Quận Vương, Phán phủ Khai Phong Triệu Tông Thực thay mặt Thiên tử Giao nghênh!

Hàn Tướng công vừa nói dứt lời, Văn Ngạn Bác trầm xuống, thầm nghĩ lão quỷ này quả nhiên không thể coi thường, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã tìm ra được cách hóa giải, còn đánh lại ta một đòn!

Nếu thật theo như chủ ý cùi bắp của Hàn Kỳ, Triệu Tông Thực sẽ là khách át chủ. Hiện giờ dân chúng Biện Kinh dùng từ “Thái” tử gia để xưng hô người này. Nếu để cho y thay mặt Thiên tử tới ngoại ô đón người, chẳng phải sẽ củng cố thêm ấn tượng này sao?

Xét đến cùng, Văn Ngạn Bác chấp nhất phô trương long trọng như thế, chính là muốn đẩy sự chú ý của dân chúng và bách quan tới sự long trọng của Triệu Tông Tích, sao có thể để cho Triệu Tông Thực nổi bật hơn?

- Khánh Lăng Quận Vương tự mình nghênh đón…
Văn Ngạn Bác hơi trầm ngâm, lời nói ác độc:
- Nhưng muốn thay mặt Thiên tử đi nghênh đón, sợ là phân lượng thật sự hơi nhẹ.

Lời vừa nói ra, cả điện ồ lên.

Triệu Tông Thực lại đang trên điện, nhất thời cả mặt đỏ bừng, đại hận nói:
- Tương lai chờ ta thượng vị, chắc chắn phải làm nhục lão quỷ này một vạn lần lại một vạn lần!

- Lời ấy của Văn tướng thật không ổn!
Chủ ưu thần nhục, lập tức Tri Gián viện Hàn Giáng bước ra khỏi hàng, phẫn nộ chỉ trích Văn Ngạn Bác:
- Khánh Lăng Quận Vương là huynh trưởng của Đông Bình Quận Vương, đức cao vọng trọng, triều dã đều thành tâm ủng hộ. Nếu ngài không có tư cách đại diện Thiên tử đi đón, không biết người nào có thể? Nếu ngài không đủ phân lượng, thì ai đủ phân lượng?
Nói xong, không khỏi châm chọc:
- Chẳng lẽ Văn tướng ngài sao?

- Ách…
Văn Ngạn bác suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ta cũng coi như một trong số đó đi!

Rất nhiều đại thần buồn cười.

Lập tức có Ngự Sử Chu Đức Dịch bước ra, buộc tội Văn Ngạn Bác nói lời ngông cuồng, làm mất thể diện trước Hoàng thượng.

Triệu Trinh lại không thèm để ý, nói:
- Văn Tướng công đều là nói lời thật, sao có thể cho là ngông cuồng? Nếu ngay cả Tể tướng cũng không thể nói lời thật mới thực đáng sợ. Chu khanh gia hãy lui ra sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.