- Đừng cười trên nỗi đau của người khác. Vương Ngạn Phụ xì một hơi: - Đợi lát nữa ngươi cũng chẳng cười được đâu!
- Tiện nhân Vương Thiều nhỏ giọng.
- Người chim Trần Khác lập tức phụ họa.
Vương Ngạn Phụ lập tức vỡ òa, ôm đầu rớt nước mắt chạy vội đi.
Đuổi được tên đáng ghét kia đi, Vương Thiều chỉnh trang mũ áo đi vào phòng trị sự. Qua thời gian một chén trà liền hốt hoảng đi ra, vỗ vỗ Trần Khác: - Đài trưởng đại nhân rất tàn bạo, ta phải đi nghỉ đây, huynh bảo trọng.
Thấy Vương Thiều cũng bị chửi thành như vậy, trong lòng Trần Khác không khỏi lo sợ. Lúc này Thư lại gọi hắn vào, hắn liền hít sâu một hơi, bước vào phòng trị sự.
Trong phòng, tất cả các vị đại lão Ngự Sử, Ngự Sử Trung Thừa Đại Tống Đường Giới đều ngồi ngay ngắn. Tuy rằng tướng mạo không có gì lạ nhưng Trần Khác lại thấy cực kì áp lực.
Thật ra cảm giác áp lực của hắn lúc tiến vào Ngự Sử đài hơn nửa là do những vị đại nhân già này mà có. Người có tên cây có bóng. Đường Giới được xưng là Đồ tể quan trường được công nhận từ khi khai quốc trăm năm nay, một vị Ngôn quan đơn giản cực kì thô bạo. Những quan viên ngã dưới y nhiều vô kể, trong đó có cả những con mồi cực lớn như Văn Ngạn Bác, Trương Nghiêu Tá.
Càng khiến Trần Khác sợ chính là y từ trước đến nay chẳng kiêng kỵ gì cả, chọc khắp nơi chẳng kiêng nể ai. Đường Giới là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873092/quyen-7-chuong-359.html