- Một gã cấm quân, mỗi tháng được cấp lương thực hai thạch, một năm được cấp tiền quân lương năm mươi quan, một bộ áo bông đơn, tám cân muối, năm trăm cân than, cùng các danh mục ban thưởng khác… Không tính khôi giáp, ngựa, chỉ tính tiền lương, thuốc men, ban thưởng, một năm ước chừng một trăm năm mươi quan dùng để nuôi dưỡng một cấm quân.
Phú Bật hạ giọng nói:
- Năm vạn người là bảy trăm năm mươi vạn quan…
- Bảy trăm, năm mươi vạn, quan!
Triệu Trinh hai tay nổi gân xanh, đấm nện lên bàn thật mạnh, lập tức máu tươi ứa ra.
Thật sự không tra thì không biết, tra một lần đã giật mình, những người này dám nuốt luôn binh huyết, đã tới mức độ này thì quá mức điên cuồng rồi!
Hồ Ngôn Đoái khẩn trương tiến lên xem xét chỗ bị thương của hoàng thượng, lại bị Triệu Trinh đẩy ra. Vịn lấy mép bàn, Triệu Trinh sắc mặt tái nhợt, hai mắt phóng lửa nói:
- Đây là cấm quân ở ngay dưới mắt của quả nhân, còn có sáu trăm ngàn binh lính không nằm ở kinh thành đấy, còn có bảy trăm ngàn quân đội ở các vùng ven, bọn họ rốt cuộc nuốt lấy bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, vậy Đại Tống triều… Rốt cuộc là ai độc chiếm thiên hạ?
Hoàng đế vốn văn nhã, hiện tại cũng không thể tiếp nhận được sự thật tàn khốc này.
Nhưng căn cứ tình huống mà Phú Bật nắm giữ được, số lượng cấm quân ở kinh còn thiếu trong thực tế còn nhiều hơn, hẳn là trên dưới ba thành… Cho nên bọn họ vẫn còn tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873058/quyen-7-chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.