- Giai điệu như thế nào vậy?
Trần Khác đột nhiên nhớ tới người nữ tử đã cùng mình có một đoạn thời gian hoan ái kia, không khỏi sinh lòng hổ thẹn, nói:
- Gần đây bận việc nhiều quá, lại quên mất nàng.
Dường như Trần Khác đã đem Đỗ đại gia trở thành đối tượng tình một đêm như kiếp trước rồi…
- Điều đó còn phải nói.
Người kỹ nữ bên cạnh hắn mỉm cười duyên dáng nói:
- Chỉ cần ai đã nghe qua đều không khỏi rơi nước mắt đó. Đỗ tỷ tỷ đem cái loại tình lang phụ lòng, tâm cảnh cô đơn thương tâm, tất cả đều đưa vào trong câu hát, làm cho người ta phải bồi hồi vài ngày.
Nói xong, nàng che miệng cười cười:
- Hôm nay nếu tỷ ấy cũng tới hát lên một khúc ‘mộc lan từ’ thì đại hội mãi phác lần này đảm bảo không thể tiếp tục tiến hành.
- Sao lại vậy?
- Các vị đại nhân đều trở nên thương tâm thì làm gì còn có người nào có tâm tình đi mua đất nữa.
- Ha ha ha…
Lại một trận cười vang lên trong phòng. Trong lúc mọi người đang cười thì nghe thấy tiếng đập cửa. Lý Giản gọi mời vào, thì thấy rèm cửa chậm rãi vén lên, một nữ tử tuyệt sắc, mặc bộ váy tím, dáng người phong lưu tiến vào. Khi liếc nhìn thấy nàng, tất cả đều cảm thấy như nhìn được thần tiên phi tử, sau khi nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra nữ tử này có khuôn mặt nóng bỏng, nhìn quanh đều thấy một chút xuân tình.
Nàng vừa tiến đến, liền liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872992/quyen-5-chuong-233-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.