- Lần sau, lần sau…
Viên Duyên tức tới phát run, mặt đen xì, hơn nửa ngày sau mới hung hăng gật đầu nói:
- Tốt, ta gọi người đến kiểm!
Lão liền bảo tiểu sa di đi gọi thủ hạ của mình đến.
- Còn phảir phái tới hai trăm chiếc xe.
Lý Đạt tốt bụng nhắc nhở:
- Tìm hòa thượng cường tráng tới kéo.
- Hả?
Viên Duyên kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi không đưa đến tận nơi sao?
- Không đưa.
- Đây là luật lệ, hiểu không?
Viên Duyên nổi đóa lên nói:
- Ngay cả quy củ cũng không hiểu, còn mở kho làm cái gì!
Nhiều năm tu hành của Viên Duyên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, lão thực hối hận đã đi chuyến này.
- Chúng ta không mở kho, mà là mở tiền trang.
Lý Đạt cười lạnh nói:
- Chúng ta có quy tắc riêng của chúng ta. Khách ra đến cửa là chúng ta không chịu trách nhiệm nữa!
- Hoang đường!
Viên Duyên cả giận nói:
- Vì sao không nói sớm?
- Cái này có gì phải nói. Đưa hàng giúp ngươi, đó là tình cảm.
Lý Đạt cười lạnh nói:
- Không đưa hàng cho ngươi, thì ngươi phải tự mình làm.
Lý Đạt lại cười rạng rỡ nói:
- Hơn nữa, thành Biên Kinh ngay cạnh Càn Khôn, ngươi còn sợ có kẻ xấu cướp mất sao?
- Ngươi xem bên ngoài người chật như nêm cối.
Cơn tức của Viên Duyên càng lúc càng lớn, nói:
- Ai dám đẩy xe tiền đi giữa phố lúc này.
- Vậy thì chờ vắng người thì chuyển.
Lý Đạt rõ ràng vui sướng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872991/quyen-5-chuong-231-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.