- Tiểu tử, có một việc mà ngươi không biết. Một khi lão phu đã muốn làm một việc gì đó, thì đừng mong có ai có thể ngăn cản được.
Liễu lão thái gia hừ một tiếng nói.
- Một khi vãn bối không muốn làm việc gì, thì đừng mong có thể có ai bắt buộc được vãn bối!
Trần Khác mở mắt ra, không chút nào yếu thế đáp trả lại ông ta.
- Còn có một việc ngươi không biết. Cho dù ta giết ngươi, cũng không có gì to tát!
Liễu lão thái gia cười lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng quan gia khen ngợi ngươi, ngươi đã tự coi mình là hơn người. Lão phu nếu muốn giết thì có thể tùy tiện giết.
- Lão sẽ không giết vãn bối đâu.
Trần Khác lại bình tĩnh nói.
- Ngươi đừng tự tin như vậy!
Liễu lão nhân cười nhạo nói.
- Đối với một người luyện võ.
Trần Khác cười rộ lên nói:
- Đao của anh ta, so với lời nói, càng thể hiện rõ nội tâm của anh ta. Nếu lão thái gia muốn giết vãn bối, thì đao đã sớm xuyên qua thân thể của vãn bối rồi, chứ sẽ không nói những lời vô nghĩa như vậy.
Cho nên nói, người này không phải là không có đầu óc. Chỉ có điều thích quanh co lòng vòng. Nhưng lưỡi đao của lão già bướng bỉnh, ép hắn không thể không dùng trí…
- Hừ…
Khóe miệng của Liễu lão thái gia nở ra môt nụ cười đắc ý, nhưng rất nhanh, ông ta ý thức được không đúng, khuôn mặt liền nghiêm trang lại nói:
- Tiểu tử ngươi cũng không phải hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872919/quyen-4-chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.