Liễu lão thái gia là con của cuồng nho Liễu Khai.
Liễu Khai là tổ sư khai sơn về cổ văn của Tống triều. Ngay cả Âu Dương Tu đều phải gọi ông ta một tiếng tiền bối. Nhưng Liễu Khai lại nổi tiếng vì tính cách cuồng dã của ông ta.
Năm mười ba tuổi, ông ta từng rút kiếm giết một tên trộm. Người đời lúc đó coi ông ta là Liễu phong tử (kẻ điên) với tính cách mạnh mẽ, ghét ác như thù, giết người không chớp mặt. Đến khi ông ta làm đến chức tri phủ Nhuận Châu, ở địa phương có một người tên là Tiền Cung Phụng, là hậu nhân của Ngô Việt Vương Tiền Lưu. Liễu Khai nghe danh tiếng liền tới bái kiến, vừa lúc gặp Tiền Cung Phụng phụng mệnh vào kinh.
Bởi vì từ lâu đã nghe thấy ác danh của Liễu Khai, Tiền Cung Phụng lúc gần đi, đã dặn đứa con, một khi Liễu Khai tới, cần phải cẩn thận ứng đối, tránh chọc giận vị hung thần này. Cho nên con của Tiền Cung Phụng liền coi Liễu Khai như thượng khách, dẫn ông ta vào nhà chơi.
Ở phía sau viện, đúng lúc đụng phải một vị nữ tử tuyệt sắc, Liễu Khai liền hỏi nàng này là ai? Con trai của Tiền Cung Phụng trả lời ‘Là em gái của ta’. Liễu Khai mừng rỡ nói:
- Vợ của ty chức mất đã lâu, mong rằng có thể lấy nàng ấy làm kế thất.
Con của Tiền Cung Phụng làm sao dám làm chủ việc này, vội nói:
- Để ta trước viết thư cho gia phụ. Nếu gia phụ đồng ý, mới dám bàn tới việc hôn nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872918/quyen-4-chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.