Lý Bạch có thơ rằng:
“Sớm từ Bạch Đế biếc ngàn mây,
Nghìn dặm Giang Lăng tới một ngày,
Vượn hót ven sông chưa dứt tiếng,
Mà thuyền muôn núi vượt qua ngay.”
Lời này nhằm ca ngợi việc đi thuyền xuôi dòng Giang Lăng. Vào thời đại này, người ta đã cảm nhận cực nhanh rồi.
Trần Khác đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn cảnh đẹp tráng lệ trước mắt. Chỉ thấy từng vách núi như muốn lao tới. Thuyền lớn đi nhanh sát vách núi, giống như sắp đâm vào, khiến hắn không kìm nổi phải nhắm mắt lại. Nhưng khi mở mắt, đoạn vách núi kia đã ở lại đằng sau, thuyền lại hướng vách núi khác đi tới.
Loại trải nghiệm kích thích này, kiếp trước hắn chưa từng trải qua. Những con vượn và khỉ ở trên núi kêu vang, hắn cũng theo bọn chúng hét dài, kéo theo Tống Đoan Bình cũng cùng nhau phát ra tiếng huýt gió. Thanh âm truyền tới vách đá, khiến cho bọn vượn và khỉ ứng thanh, tiếng hét vang lên không dứt.
Những lữ khách vốn uể oải vì say tàu đều nhìn sang, không khỏi kinh ngạc sức sống tràn đầy của những người thanh niên này. Thấy mọi người có vẻ mỏi mệt, bác lái đò cười nói:
- Hiện tại hảo hán không gọi anh hùng. Đợi đến eo sông Cù Đường, tiến đến đồi Tương Tần, nếu lúc đó vẫn khỏe như thế mới là hảo hán thật sự.
Cảm giác bây giờ vẫn chưa tới Tam Hiệp thật sự…
Như bác lái đò nói, chỗ khó đi thật sự là bắt đầu từ eo sông Cù Đường. Sắp đến eo sông, bác lái đò trịnh trọng dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872840/quyen-2-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.