Chính Long điện giữa ban ngày vẫn sáng rực ánh nến, tuy rằng bên ngoài tiết trời căm căm giá rét, nhưng bốn bề lò than đồng đều tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Thiết triều đầu năm ngoại trừ hai hàng đại thần trọng yếu của triều đình cũng chỉ có các hoàng tử.
Niệm Tư Huyền từ sớm đã tiến cung, nàng ngồi kiệu mềm, chậm rãi đến Loan Nghi cung, đường đi trơn trượt băng tuyết từng lớp dày. Niệm Tư Huyền thi thoảng vén rèm, ngắm nhìn bức tường Sở Cung đỏ tươi như máu giữa đông phong.
Loan Nghi cung yên ắng lạ thường, bên ngoài là hai hàng vệ binh nghiêm ngặt canh giữ, trông thấy Niệm Tư Huyền, một tên chấp tay hành lễ:
- Mời tiểu thư!
Niệm Tư Huyền cởi áo choàng dày nặng, nàng ra hiệu vệ binh ở lại, chỉ cùng Tố Đan tiến vào. Cửa lớn mở, một mùi ẩm mốc xộc ra khó ngửi, Niệm Tư Huyền che khăn tay ngang mặt, bước qua ngạch cửa.
Thượng Quan Hoàng hậu thân khoác phượng bào, ung dung gầy guộc ngồi trên phượng vị, trông thấy nàng, liền nói:
- Sao lại là ngươi?
Thượng Quan Hoàng hậu không nhìn nàng, tiếp tục trông ra sân rộng:
- Hôm nay là trên triều sẽ quyết định long ỷ kia thuộc về ai!
Niệm Tư Huyền được Tố Đan đỡ tay, nàng cười nghiêm nghị:
- Nương nương mong chờ cũng không sai, dù rằng vị Hoàng tử nào kế vị, thì người cũng là mẫu hậu, cũng sẽ được tôn xưng một tiếng Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu!
Thượng Quan Hoàng hậu lạnh giọng:
- Coi như ngươi thông minh, nếu bản cung đoán không nhầm, ngươi chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-truong-khanh/1782094/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.