Tạ Phong ôm lấy Hạ Lan Tường đặt lên giường gỗ, Hạ Lan Tường trong cơn mê mê tỉnh tỉnh vô thức nắm lấy tay áo Tạ Phong, hàng mày đẹp tựa một thiếu nữ khẽ nhăn lại:
- Đừng đi!
Tạ Phong khựng một bước chân, sau đó vẫn như cũ, gỡ lấy bàn tay xương xương của Hạ Lan Tường mà ra ngoài. Hắn giật mình, nữ nhân áo choàng đen thẫm như hòa vào bóng đêm kia đang đứng đối diện, cửa phòng không đóng kín, khe hở nhỏ thi thoảng gió tuyết lại ùa vào.
Niệm Tư Huyền đưa tay châm thêm nến, động tác bình tĩnh thuần thục, tựa hồ không hề có điều gì trên đời này có thể khiến tâm nàng lay động. Tạ Phong lặng yên nhìn, bốn bề càng thêm sáng tỏ.
Niệm Tư Huyền bình thản:
- Ngươi đã biết Tưởng Hưng muốn thích sát thiên gia huyết thống?
Tạ Phong gật đầu, lạnh lùng:
- Lăng Vương điện hạ thân thủ hơn người, tuyệt đối sẽ an toàn! Nhưng Hạ Lan Tường thì không như vậy!
Niệm Tư Huyền mi mắt nâng lên, nàng còn chưa hỏi, Tạ Phong đã vội vã thanh minh, Niệm Tư Huyền ngồi xuống bàn trà trống:
- Việc này ngươi nên tự mình nói với điện hạ, điện hạ vốn dĩ luôn tin tưởng ngươi, giao phó sinh mệnh cho ngươi, ngươi ngược lại hôm nay thân ngụ Chính Long điện, tâm hướng về long ỷ, Lăng Vương điện hạ có lẽ đã vô cùng thất vọng!
Tạ Phong biểu tình không đổi, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia dường như đã mất đi tự tin vốn có, ngập tràn trong đó chỉ còn bi thương. Hắn hít một hơi sâu, từ tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-truong-khanh/1782090/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.