Chương trước
Chương sau
Buổi sáng Du phi được bắt mạch bình an, Thái y thông báo chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ khai hoa. Niệm Tư Huyền đứng bên cạnh, nàng nhìn phần bụng Du phi nhô cao, thân thể hết sức nặng nề, muốn nhấc chân hay vẫy tay cũng đều khó khăn.
Niệm Tư Huyền cùng Phương ma ma tiễn Thái y đến tận cổng lớn, bà nhìn nàng một lúc mới nói:
- Công chúa cứ để yên Tô tiểu thư vào cung? Dù sao cũng không phải tỉ muội ruột thịt...
Niệm Tư Huyền không giấu được ngạc nhiên:
- Tô Lan đã tiến cung sao?
Thái y đã ra về, Phương ma ma chậm rãi cùng nàng quay lại:
- Tô tiểu thư không để tang phu nhân nên vẫn có thể vào cung... chỉ là nàng ta được Đức Vương điện hạ đưa đến thỉnh an Du phi nương nương!
Niệm Tư Huyền nhếch môi, Tô Lan này cũng thật biết cách lấy lòng người khác, lần trước cùng nàng ở lại Sở Cung một thời gian ngắn liền có thể thiết lập quan hệ với cả một đại nhân vật như Hạ Lan Tu Kiệt. Dù sao Hạ Lan Tu Kiệt cũng không phải kẻ tầm thường, Tô Lan lựa chọn hắn ta, là phúc hay họa còn chưa biết rõ.
Phương ma ma đốc thúc Hy Hòa cung chuẩn bị ứng biến bất cứ lúc nào khi Du phi nương nương hạ sinh. Niệm Tư Huyền đi cạnh bà, coi như tranh thủ học chút việc quản gia, Niệm Tư Huyền nghĩ đến Hạ Lan Lăng Quân, đời trước đây là việc nàng yếu kém nhất, mới khiến Hạ Lan Lăng Quân hậu trạch không vững, trong ngoài đều phải đối phó với địch nhân.
Phương ma ma như vô tình hỏi đến:
- Đêm qua Lăng Vương điện hạ nghỉ lại trong cung, Công chúa có gặp qua điện hạ không?
Niệm Tư Huyền lắc đầu, Phương ma ma khẽ giọng:
- Lăng Vương điện hạ yết kiến Hoàng thượng cũng thật gắng sức, điện hạ nhiễm bệnh đã rất nặng, chật vật mãi cũng chẳng thể hồi phủ!
Hạ Lan Lăng Quân sức khỏe vẫn tốt, Niệm Tư Huyền biết rõ điều đó, chỉ là nếu hắn đã giả như bệnh tật, nàng liền tận lực giúp hắn che giấu:
- Mấy ngày trước ta có đến Lăng Vương phủ, so với tình trạng lúc này, điện hạ cũng đã đỡ hơn được một ít!
Bên ngoài cổng lớn có bóng người tiến vào, Phương ma ma cau mày nhìn ra, trông thấy Hộ Công công, bà nhanh chóng treo lên môi một nụ cười:
- Hộ Tổng quản! Thời tiết nắng thế này sao lại đến đây?
Hộ Công công phất trần trong tay huơ huơ mấy lượt, nửa miệng kéo dài:
- Nghe nói Du phi nương nương sắp khai hoa, Hoàng hậu nương nương truyền lời đến Hy Hòa cung cần cẩn thận làm việc, tránh để xảy ra sai sót!
Phương ma ma trong lòng lãnh đạm nhưng không tiện thể hiện. Hộ Công công bước thêm mấy bước thì dừng lại trước mặt Niệm Tư Huyền:
- Công chúa, nương nương có lời mời người!
Niệm Tư Huyền thản nhiên như không, cùng Tố Đan một đường đến Loan Nghi cung. Tố Đan đỡ cánh tay Niệm Tư Huyền, thì thầm:
- Không phải lại muốn gây khó dễ cùng tiểu thư chứ!
Niệm Tư Huyền xoa xoa tay Tố Đan ra hiệu yên lặng, những ngày gần đây nếu xảy ra việc gì hệ trọng đả động đến Thượng Quan Hoàng hậu thì duy nhất chỉ có Phạm Tú Hương. Nàng nhỏ giọng phân phó:
- Mau đến Đông cung tìm gặp Thái tử điện hạ!
Niệm Tư Huyền đoán thật không sai, khi nàng vào đến trà thính đã thấy Phạm Tú Hương ôm bụng quỳ dưới nền đất.
Niệm Tư Huyền quy củ hành lễ:
- Ra mắt Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc thiên an!
Thượng Quan Hoàng hậu ra hiệu Niệm Tư Huyền đứng lên, nhàn nhạt chỉ tay vào Niệm Tư Huyền:
- Bản cung nghe nói nàng ta là do Công chúa đích thân tiến cử cho Duệ Nguyệt?
Niệm Tư Huyền xót xa nhìn thân thể Phạm Tú Hương đang run rẩy, dẫu sao nàng ta cũng chỉ vừa mới hoài thai, bị hành hạ thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thai khí. Niệm Tư Huyền cung kính:
- Phạm cô nương là do Thái tử điện hạ tự mình chọn lựa, chỉ là thần nữ cùng nàng có chút quen biết!
Thượng Quan Hoàng hậu lặp lại lời nàng, khóe môi cong lên, đôi mắt híp lại:
- Có chút quen biết? Phạm Tú Hương lai lịch không rõ, Duệ Nguyệt cũng chỉ qua loa biết ả là hạ nhân cũ của Viên Hầu phủ! Bò lên giường Duệ Nguyệt còn muốn chiếm một cái Lương đệ? Xem ra cũng thật dễ dàng!
Niệm Tư Huyền trông thấy gò má Phạm Tú Hương đã lấm tấm mồ hôi, nàng không đành lòng:
- Nương nương, dù sao Phạm Cô nương đã mang cốt nhục Thái tử điện hạ, người vẫn nên để nàng đứng lên thì hơn!
Thượng Quan Hoàng hậu ngược lại lạnh lùng:
- Hài tử này bản cung không thiết!
Đột ngột một giọng nam tử lãnh đạm vang lên, hàm chứa chút nhu tình, chút gấp gáp:
- Mẫu hậu không cần nhưng nhi thần cần!
Không khí trong phòng ngưng trọng, Hộ Công công và Kim ma ma lập tức quỳ xuống:
- Tham kiến Thái tử điện hạ!
Hạ Lan Yến Minh đồng tử co lại, giận giữ liếc mắt toàn bộ hạ nhân:
- Ra ngoài hết đi!
Nói rồi hắn trực tiếp đỡ lấy Phạm Tú Hương:
- Mẫu hậu có thể không vừa ý nàng, nhưng hài tử này không phải là của riêng người, đây còn là huyết mạch thiên gia, còn là tôn tử phụ hoàng! Phạm Tú Hương nữ nhi gia đình thanh sạch, vào cung hầu hạ nhi thần may mắn hoài thai, đây là phúc phần của nàng ấy, cũng là phúc phần của nhi thần! Việc Đông cung, mẫu hậu vẫn không nên nhúng tay vào, cứ để Đông cung tự xử lý!
Niệm Tư Huyền không nghĩ Hạ Lan Yến Minh lại gay gắt cùng Thượng Quan Hoàng hậu đối đầu như vậy. Hạ Lan Yến Minh làm người hiếu thảo, chưa từng cùng Thượng Quan Hoàng hậu bài xích, hắn là hoàng tử ôn hòa lương thiện nhất trong các hài tử của Thiên Thụy Đế. Hạ Lan Yến Minh nói hết lời liền ôm Phạm Tú Hương lên tay hồi Đông Cung.
Niệm Tư Huyền trông thấy sắc mặt Thượng Quan Hoàng hậu vô cùng tệ hại, nàng cũng thi lễ ra về. Thượng Quan Hoàng hậu gằn giọng:
- Trịnh Thế Ninh! Ngươi đã hài lòng rồi chứ!
Niệm Tư Huyền không ngoảnh đầu, Hạ Lan Yến Minh vốn đã trưởng thành, hắn yêu ai sủng ai Thượng Quan Hoàng hậu chính là không thể ngăn cản. Nàng đến cửa, Tố Đan đã đợi sẵn, Niệm Tư Huyền mỉm cười nắm lấy tay Tố Đan quay lại Hy Hòa cung.
- May mắn nhờ có em! Phạm Tú Hương mới có thể an toàn!
Tố Đan cười thành tiếng, gương mặt tươi sáng:
- Phạm cô nương cũng thật có phúc, lúc em đến Đông cung nghe mấy cung nữ nói Thái tử phi và Thái tử điện hạ gần đây mỗi ngày đều cãi nhau, Thái tử còn phạt Thái tử phi chép kinh phật!
Niệm Tư Huyền vân vê lọn tóc mềm mại rũ xuống thắt lưng, Thượng Quan Hoàng hậu không tiếp nhận Phạm Tú Hương có lẽ vì lo lắng địa vị của Tưởng Giai Lệ ở Đông Cung. Tưởng Giai Lệ nếu thất sủng, Tưởng gia cũng sẽ không ủng hộ Thái tử nữa.
Phía xa xa, Kim ma ma nhìn theo bóng dáng Niệm Tư Huyền, thấy nàng không rẽ hướng Đông Cung mà thẳng đường về Hy Hòa Cung bà mới yên tâm quay trở lại hầu hạ chủ tử. Loan Nghi cung yên tĩnh, Hộ Công công cũng ra hiệu giữ im lặng.
Kim ma ma dâng thêm trà mới:
- Nương nương bớt giận!
Thượng Quan Hoàng hậu phất phất tay áo, nếp nhăn trên mắt trũng sâu:
- Cho người điều tra thân thế của Phạm thị...
- Vâng!
Kim ma ma vừa quay đi, đã nghe Thượng Quan Hoàng hậu nói thêm:
- Truyền Mộ Cầm đến đây!
Kim ma ma kinh hãi dừng bước, bà lại gần Thượng Quan Hoàng hậu:
- Nương nương đã định ra tay?
Thượng Quan Hoàng hậu kiên quyết gật đầu, nói:
- Dù sao Du phi cũng sắp lâm bồn, mà Trịnh Thế Ninh ngày càng xảo quyệt... tốt nhất lần này phải một mũi tên trúng hai đích!
Kim ma ma có chút chần chừ:
- Mộ Cầm hiện tại đã có hài tử của Lăng Vương, sợ rằng nàng ta không tình nguyện!
Thượng Quan Hoàng hậu nghiêng đầu, nụ cười càng thêm sâu:
- Chính là vì có hài tử, nàng ta càng phải chấp nhận làm việc này!
- Nô tì đã hiểu!
Kim ma ma lập tức thi hành mệnh lệnh, Mộ Cầm sao có thể chống đối khi tính mạng con trai nàng ta đang nằm trong tay Thượng Quan Hoàng hậu. Nếu đã hi sinh một quân cờ tốt, thì phải hi sinh một cách thích đáng nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.