Ánh nắng le lói xuyên qua ô cửa giấy dầu chiếu sáng tẩm phòng. Thời tiết ấm áp hơn, băng tuyết cũng đã dần tan. Trên những triền núi lớn, nước sông ồ ạt đổ về vùng hạ lưu, một số địa phương đã xuất hiện lũ quét.
Niệm Tư Huyền nghe Tố Đan nói qua tin tức, trong lòng không thôi lo lắng.
- Thưa tiểu thư, Giang Châu bị thiệt hại nhiều như vậy, nạn dân đã bắt đầu đổ về kinh thành!
Niệm Tư Huyền chau mày, tâm trạng nàng không mấy tốt, qua loa cài một cây trâm ngọc:
- Lăng Vương điện hạ gần đây đến một lá thư cũng không gửi, huống hồ Nam Cương lại gần kề Giang Châu!
Tố Đan mỉm cười, giúp nàng chỉnh lại trang sức trên tóc:
- Tiểu thư không cần phải nghĩ nhiều, Lăng Vương điện hạ công vụ bận rộn hơn hết giao thông đứt đoạn khiến thư từ không gửi được về kinh thành mà thôi!
Ngừng một chút, Tố Đan lại nói tiếp:
- Mấy ngày này Du phi nương nương có vẻ rất phiền muộn!
Niệm Tư Huyền thở dài, nàng đến cạnh cửa sổ, những cánh hoa đào đã tàn nương theo gió tản mác bay khắp căn phòng trống:
- Bên Nhan Thường tại truyền đến nàng ta đã hoài thai, Hoàng thượng cũng sắc phong thành Nhan Quý nhân!
Kỳ thật Niệm Tư Huyền linh cảm Du phi không phải vì cái thai của Nhan Quý nhân mà lo lắng, Nhan Quý nhân thân phận không cao, Nhan gia trên triều cũng không mấy thế lực, huống hồ Nhan Quý nhân không được sủng, đứa trẻ của nàng ta so với tiểu hoàng tử mà Du phi hạ sinh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-truong-khanh/1782061/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.