Không ai hiểu, trong thế gian này,
sinh mạng của một nữ t.ử còn chẳng bằng giọt mưa đêm tàn.
Nếu vậy — vì sao ta lại không thể sống không sợ hãi một lần? Dù đã mất hết,
ta vẫn còn chính mình.
Ta sẽ sống,
để những kẻ trốn sau lưng nữ nhân phải mãi mãi ghi nhớ:
Cái gọi là “quý nữ” —
không nằm ở vàng ngọc phú quý,
mà là phẩm giá không gục ngã giữa nghịch cảnh;
là dám phá bỏ gông xiềng lễ giáo,
dám ngẩng đầu mà sống — dù là nữ nhân.
14
Tạ Thần An nghe xong, khẽ nhắm mắt lại.
Ta chờ hắn mở mắt ra, chờ ánh nhìn khinh ghét giống như bao đại thần trong triều từng nhìn ta.
Có lẽ nếu thật sự như thế, ta cũng sẽ không còn ôm chút hy vọng ngu ngốc nào — rằng trên đời này, vẫn có người khác biệt.
Ta nhìn chằm chằm hắn, không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ dù chỉ một tia cảm xúc.
Thế nhưng, ta chưa đợi được hắn mở mắt,
đã thấy giọt lệ nóng hổi rơi xuống từ khóe mi hắn.
Hắn bỗng ôm chầm lấy ta, giọng nghẹn ngào, gọi đi gọi lại:
“Nhu Nhu… Nhu Nhu…”
Đó là cái tên mới phụ thân đặt cho ta sau khi rời kinh —
ông hy vọng cái tên mềm mại ấy sẽ mang lại cho ta một người thật lòng thương yêu.
******
“Sau khi đến Trung Châu, ta vẫn luôn sợ hãi.
Ta sợ người khác biết quá khứ nhơ nhuốc ấy,
cũng sợ bệ hạ đột nhiên hối hận, thu hồi chiếu tha cho ta.
Ngày chàng đến cầu hôn, ta như người trong mộng.
Ta chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-thanh-an/4882314/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.