Năm ấy, nhị ca ta mang nhị tẩu hồi kinh, từng có một khoảng thời gian rất tốt. Tuy nhị ca vương vấn bụi hoa, nhưng gặp được nhị tẩu, lại là lần đầu tiên hắn động tâm thật sự. Nhị tẩu từ nhỏ lớn lên ở doanh trại, không dễ đối phó như cô nương bình thường. Ngày nàng vào cung, nhị ca quỳ trước mặt ta cùng đại ca khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, nói mình lừa đem nhị tẩu hồi kinh, đã dùng hết thủ đoạn vốn có, hạnh phúc cả đời hắn từ nay về sau, đành phải giao hết cho ta cùng đại ca. Lúc ấy mặt đại ca liền hóa đen, quay đầu đem công việc Phụ hoàng giao cho nhị ca ôm cả vào người mình, nếu như Phụ hoàng có hỏi tới, còn phải vì ba huynh muội chúng tôi chu toàn, một tháng không gặp, đã tiều tụy không còn hình người. Công việc của ta còn lớn hơn, ta phải giúp nhị ca theo đuổi nhị tẩu. Những ngày đó, ta thật sự vô cùng lo sợ, vô cớ chậm trễ nhị tẩu, nhị ca ngay cả mạng cũng sẽ đặt trên tay ta. Có một lần, Bình Tây cống táo tới, ta mượn hoa cúng phật đưa cho nhị tẩu ăn, nhị tẩu có vẻ không quen ăn táo, sau đó liền bị đi ngoài náo loạn mấy ngày. Ta kinh hoảng thất thố, rất sợ nàng không quen lại đòi về nhà ở Giang Lăng, cả đêm nằm mộng, đều nhìn thấy gương mặt phờ phạc của nhị ca, thè lưỡi treo cổ ở trước Thiên Hoa Cung. Sau đó vẫn là nhị tẩu xấu hổ nói: "Thời gian hành quân đánh giặc, hai ba ngày đầu cũng chỉ gặm mấy cái bánh bao chay. Ta ăn chủ yếu là mấy đồ gạo thịt không quá chất lượng, một thời gian không quen ăn loại trái cây nhỏ này, bỏ phí đồ tốt của muội." Chung đụng lâu, mới phát hiện thật ra nhị tẩu rất dễ phục vụ. Bởi vì nàng lớn lên ở doanh trại, chưa thấy qua mấy thứ tươi ngon bình thường như ta, ta đem mấy trò chơi hiếm lạ trên đường Cảnh Dương dạy lại cho nàng, lâu ngày, ta nói gì, nàng liền tin cái đó. Nhưng khổ cho nhị ca ta, đường đường là Hoàng tử dưới một người trên vạn người, lại phải giả làm người hầu, vô luận ta cùng nhị tẩu làm gì, hắn cũng đi theo góp phần. Càng khổ hơn là việc hắn theo đuổi nhị tẩu toàn bộ Hoàng thành không ai không biết không ai không hiểu, nhưng nhị tẩu ta lại hồn nhiên không biết. Vì vậy nhị ca hắn cứ như vậy chăm chỉ theo đuổi, từ gió thu thổi đuổi tới tuyết đông rơi, từ tuyết đông rơi đuổi tới hoa xuân nở, từ hoa xuân nở đuổi tới cây sen mới nảy nụ. Đầu mùa hè năm ấy, nhị tẩu trong lúc rảnh rỗi, có làm mấy cái giỏ trúc nuôi dế đưa cho ta, Mộ Ương cùng nhị ca. Lúc đó nhị ca đã yêu thầm nhị tẩu được hơn một năm, nhưng cái cảm giác lo được lo mất kia, tuy đã lâu mà vẫn như mới. Nhận được lồng trúc, hắn vui mừng mấy ngày. Sau đó có một ngày, hắn tựa như lơ đẵng, gạt nhị tẩu nói hắn không cẩn thận làm mất cái lồng trúc. Ai ngờ nhị tẩu hoàn toàn không chút để ý, còn nói: "Vậy ngươi có thể đi đến phố Cảnh Dương mua cái mới." Nhị ca vì thế mà lại buồn rầu một tháng. Lúc tin tức Giang Lăng truyền tới, nói Thẩm Vũ ở Tây Lý bị trúng tên, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng thương thế cũng rất nặng. Thẩm Vũ là sư phụ nhị tẩu, là người theo nhị tẩu từ nhỏ đến lớn, vô cùng quan trọng. Nghe tin Thẩm Vũ bị thương, nhị tẩu buồn bã mấy đêm không ngủ được, mà nhị ca, ước chừng vào chính lúc này liền mất hết ý chí. Nhị ca nói, hắn có thể năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác đối tốt với nhị tẩu, dù nàng muốn trăng trên trời, hắn cũng vì nàng hái xuống. Nhưng hắn có làm nhiều đi chăng nữa, cũng không bằng hai chữ "Thẩm Vũ". Bởi vì hắn ta, đã sớm đi trước hắn, ghim sâu trong lòng nàng. Khi đó, tuy nhị tẩu không nói, nhưng ta cùng nhị ca cũng đoán được nàng phải về Giang Lăng. Một năm, thấp thỏm một năm, vui buồn một năm, toàn bộ đều chảy về hướng đông, đừng nói nhị ca không cam lòng, ngay cả ta cũng không cam lòng, ta nói với nhị ca: "Rốt cuộc huynh đem tỷ ý treo trên đầu quả tim lâu như vậy, từ nay về sau có thể gỡ xuống, mà hiện tại tỷ ý phải đi, chung quy vẫn nên nói rõ cho tỷ ý biết thôi." Nhị ca nghe lời này, há miệng, cuối cùng vẫn im lặng không nói. Vì vậy, vào một buổi chiều nắng rực rỡ, ta cùng nhị tẩu, nhị ca ba người ngồi trong Thiên Hoa Cung, ta hỏi nhị tẩu, ở doanh trại cực khổ như vậy, có từng nghĩ tới muốn thay đổi cuộc sống khác không? Nhị tẩu kinh ngạc, hỏi ta đổi như nào. Ta nghĩ rất lâu, mới nói: "Thí dụ như sống trong nhung lụa, thí dự như không phải nhiều năm chinh phạt tứ phương, thí dụ như gả cho một hoàng tử, làm hoàng tử phi." Ý tứ trong lời nói của ta rất rõ ràng, nhị tẩu nghe xong sửng sốt hồi lâu, con ngươi rủ xuống không nói gì thêm. Nắng hè sáng chói ngoài cung đem toàn bộ âm thanh trời đất dập tắt, nhưng trong cung lại bóng mờ ngang dọc, bỗng nhiên nhị ca đứng lên, giọng nói khàn khàn: "Bỗng, bỗng nhiên nghĩ tới, Phụ hoàng có việc tìm ta, ta đi trước đây." Lúc hắn xoay người, ta thấy hắn đang cố cười, mặc dù nụ cười vô cùng khó coi. Lòng ta trầm xuống, cuối cùng không thể làm gì. Ước chừng câu chuyện hoa rơi cố ý nước chảy vô tình như vậy, vào ai cũng không biết phải làm sao. Đến thời điểm toàn bộ Thiên Hoa Cung sắp bị nắng hè chiếu đến hôn mê bất tỉnh, nhị tẩu rốt cuộc lúng ta lúng túng, chần chừ mở miệng: "Nhị ca muội, hắn đi đâu rồi?" Cách Thiên Hoa Cung không xa, có một cái ao. Bên cạnh ao, có cây hòe già trăm năm tuổi, thân cây vai u thịt bắp ba người ôm không hết, cành lá um tùm cao vút như đài hoa. Khi còn bé, mỗi khi vào hạ, huynh muội ba người chúng ta liền ở dưới gốc cây hòe này hóng mát. Ánh mặt trời chói lóa, nhị ca ngồi trên rễ cây hòe, bực bội không lên tiếng nghịch cái giỏ trúc mà trước kia hắn nói đã làm mất. Mà nhị tẩu đứng cách đó mười bước, hô một tiếng: "Này!" Nhị ca cứng đờ, xoay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm. Nhị tẩu nói: "Chu Hoán, ngươi có thể giúp ta tìm một việc ở cấm quân được không?" Nhị ca ngây ngô đứng dậy, phủi bụi trên người mình, nói: "Được, ta đi nói với Mộ Ương một tiếng." Suy nghĩ một chút, lại nói, "Nàng cần gì phải làm ở cấm quân, từ nay về sau Nhiếp gia quân kiểu gì cũng cần nàng quản, nàng sớm muộn cũng sẽ làm Tướng quân." Nhị tẩu nói: "Nhiếp gia quân ta đã giao cho sư phụ, nhưng ta không phải là người có thể chăm chồng dạy con, cho dù làm Hoàng tử phi của chàng, cũng phải có việc trong Hoàng thành này." Lồng trúc trên tay nhị ca rơi xuống đất "Cạch" một tiếng. Ánh mặt trời ngày hè gay gắt khiến người ta không mở nổi mắt, nhưng nhị ca mở mắt thật to, tựa như rất sợ đây chỉ là giấc mộng, chớp mắt liền tan. Thật lâu, nhị ca mới dè dặt cười một chút, lại cười một chút, sau đó là cười lớn. Hắn nâng ống tay áo lau nước mắt, tiến lên ôm nhị tẩu, lời nói không mạch lạc: "Ta, chúng ta đi tìm Phụ hoàng xin tứ hôn!" Đây là lần đầu tiên ta thấy nhị ca rơi lệ, từ khi sinh đến giờ, ta cũng chỉ nhìn thấy nhị ca khóc hai lần. Một đêm này, ta lăn lộn không ngủ được, nếu như ban đầu nhị tẩu không quyết định ở lại Hoàng cung, vậy ngày hôm nay, nàng cùng nhị ca đối mặt với khốn cục có hay không sẽ khá hơn một chút. Tựa như cái đêm tuyết nửa năm trước, nếu như ta không năn nỉ Vu Nhàn Chỉ mang ta rời đi, chúng ta hiện tại bất quá cũng chỉ là những người chân trời góc bể quen nhưng không thân, dù là hai người đối điện trong đêm tối, cũng có thể có tình nhưng giữ lễ, thì đâu đến nỗi ngày hôm nay không biết phải làm sao. Ước chừng trong cả cuộc đời này, đều sẽ có khoảnh khắc như vậy, khiến cho con đường sau này đều thay đổi. Chẳng qua là sau đó nhị tẩu có nói với ta, vốn là quyết định trong chớp mắt, nhưng quay đầu nghĩ lại, có lẽ từ lần gặp đầu tiên, hết thảy đã không giống nhau, có người xuất hiện, định trước ở trong cuộc đời ngươi vén lên sóng gió kinh hoàng. Thời điểm ta sắp ngủ, trong giấc mộng, nằm mơ thấy cái ngày ta cập kê, Phụ hoàng mang ta đi tế bái Mẫu hậu. Phụ hoàng từng yêu Mẫu hậu, nhưng sau khi Mẫu hậu qua đời, Phụ hoàng ít khi nhắc tới bà, ngày đó, Phụ hoàng đứng trước bài vị Mẫu hậu lặng lẽ rơi lệ, nói: "Tuổi trẻ lông bông, chưa hiểu lòng mình, khó tránh khỏi dừng chân bàng hoàng, mờ mịt không biết phương hướng. Hiện tại nghĩ lại khi đó, đáp án không quá năm chữ, vừa đi vừa trân trọng. Vừa đi vừa trân trọng. Sáng sớm ngày hôm sau, ta mới ngủ không lâu, đã có người tới phá rối giấc mộng. Nhị tẩu ở bên ngoài gõ cửa, gọi ta mấy tiếng, ước chừng thấy không có phản ứng, liền đẩy cửa đi vào nói:" Đừng có giả bộ, ta biết muội đã bị ta đánh thức. " Ta trở mình, không cùng nàng quen biết. Nhị tẩu đi đến bên giường ngồi xuống, hỏi:" Đêm qua muội cùng Vu Nhàn Chỉ cô nam quả nữ, không phát sinh gì chứ? " Trong lòng ta run lên, vẫn nhất quyết không mở mí mắt ra. Nhị tẩu thở dài nói:" Thôi, hỏi muội cũng không ra, ta cứ trực tiếp hỏi hắn cho rồi. " Ta cả kinh, vội vàng bò dậy, giả bộ mới ngủ dậy nói:" Nhị tẩu? Sao tỷ lại tới đây. " Nàng cười hắc hắc:" Trời còn chưa sáng Hứa Diệc đã tới trước mặt ta dập đầu nhận sai, thuận tiện đem muội bán đi luôn. "Lại nhìn ta một cái, chậm rãi hỏi:" Sao thế, sao sắc mặt lại tái nhợt thế kia? " Ta ngáp một cái:" Nga, có thể bởi vì tối qua ngủ không ngon. " Nhị tẩu nghe lời này, lại kinh ngạc nói:" Quái, lúc Vu Nhàn Chỉ tới mở cửa cho ta, sắc mặt cũng không tốt, ta hỏi hắn làm sao, hắn cũng nói ngủ không ngon. Muội cùng hắn, muội cùng hắn không phải thật sự xảy ra chuyện gì rồi chứ? " Ta yên lặng nhìn nhị tẩu không nói, hồi lâu, ta hỏi nàng:" Đại hoàng huynh đem tỷ triệu hồi kinh cũng không phải là chuyện nhỏ, qua hai ngày thì phải lên đường, tỷ nghĩ xong đã đối phó với hắn cùng nhị ca muội thế nào chưa? " Nhị tẩu cười khanh khách, hồi lâu mới cười khan nói:" Sáng nay tiểu tư trong phủ Thẩm Vũ tìm muội và Vu Nhàn Chỉ khắp nơi, ta nhìn thấy hắn tựa hồ có việc gì rất quan trọng, liền mang hắn tới đây. " Ta kinh ngạc:" Thẩm Vũ? Hắn tìm chúng ta làm gì? " Nhị tẩu nói:" Ta cũng không biết, lúc ta tới, Vu Nhàn Chỉ có vẻ đã đợi muội một lúc, hắn tựa hồ không đành lòng đánh thức muội, lúc này mới tới gọi muội."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]