Cuối cùng Mao Mao vẫn không thể sống tiếp. Nó đau đớn vật lộn trong lồng oxy ba ngày, chỉ số cơ thể mỗi ngày một kém. Chủ nhân của nó không đành lòng nhìn nó chịu khổ nên đã quyết định để nó ra đi thanh thản. 
“Tất cả là do mẹ không tốt. Mao Mao à, con tha thứ cho mẹ nhé. Nếu có kiếp sau, con có thể quay về tìm mẹ được không?” Cô gái ấy khóc không ra hơi. Cô nắm chặt móng vuốt của bé mèo con, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của nó. 
Đôi mắt xanh biếc của mèo con khẽ mở, không biết nó có nghe thấy lời cô nói không nữa. 
Sau khi chia tay, cô gái không đành lòng quay lại nhìn. Cô che miệng chạy vút khỏi phòng, để lại công việc châm kim cuối cùng cho Kỷ Thần Phong hoàn thành một mình. 
Tôi nhìn con mèo con cực kỳ suy yếu, cho dù chết không đau đớn cũng không sống đến ngày mai kia, rồi lại nhìn nửa gương mặt trầm tĩnh của Kỷ Thần Phong, sau đó cầm tay anh. 
“Để em làm cho nhé?” 
Kỷ Thần Phong ngẩng đầu nhìn tôi rồi nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra. 
“Không cần đâu.” Ngón trỏ gãi trán mèo con. Kỷ Thần Phong vừa nói vừa tiêm thuốc trong suốt vào cơ thể nó: “Anh biết mình đang giảm bớt nỗi đau cho nó nên anh không sao cả.” 
Có thể chỉ khoảng mười giây thôi, theo dòng chất lỏng rót ngược vào người, đôi mắt mèo con dần mất đi ánh sáng, lồng ngực cũng thôi phập phồng. 
Sau khi xác nhận mạch ngừng đập, Kỷ Thần Phong cẩn thận gỡ bỏ kim tiêm trên thân mèo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/424370/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.