Cuối cùng, cờ thưởng được treo ở dưới cửa sổ thông gió của gác xép. Kỷ Thần Phong nói ở đó ánh nắng tốt, nằm ở trên giường cũng có thể thấy. 
Tôi không hiểu một lá cờ rách thì có gì mà đáng xem, mỗi ngày rời giường liếc thấy tám chữ lớn vàng lóng lánh kia đều sẽ cảm thấy đau huyệt thái dương. Nhưng vì Kỷ Thần Phong thích nên tôi cũng chỉ đành thuận theo anh. 
Tôi bảo Đường Tất An đưa rùa con tới, vì dưới lầu thường xuyên có chó mèo hoạt động nên chậu thủy tinh được đặt ở trong một góc gác xép. 
“Anh, nếu thiếu tiền thì anh cứ nói với em.” Lúc đi, Đường Tất An muốn nói lại thôi. 
Tôi biết cậu ta và Hứa Tịch tưởng rằng tôi không có tiền nên mới có thể để bản thân chịu thiệt ở trên gác xép. 
“Anh có tiền.” Tôi chậm rãi lấy điện thoại ra, mở tài khoản quỹ ngân sách của mình ra. 
“Anh đừng cậy mạnh. Trước kia mỗi quý đều có thương hiệu gửi đồ đến cho anh lựa chọn; mua đồ ăn ngoài cũng hơn mấy trăm, chỉ ăn đồ ăn khách sạn năm sao nấu; trước giờ anh không làm việc nhà, ngay cả chăn mền cũng không xếp…” Mỗi lần Đường Tất An nói xong một chuyện thì thành thạo giơ một ngón tay ra: “Nếu anh có tiền thì sao có thể sống kiểu sống nghèo rớt mồng tơi này được?” Cậu ta tổng kết. 
Đương nhiên là vì Kỷ Thần Phong thích làm người nghèo rồi. 
Sự thật thắng lý lẽ, tôi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cậu ta. Ban đầu cậu ta chưa nhìn kĩ, trong miệng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/424369/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.