Chương trước
Chương sau
Ngọc Nhiên khiếp sợ nhìn Hạ Lan Mộc Mộc, không ngờ chuyện cô nghe được lại đau lòng đến vậy. Quả nhiên con người không thể nhìn qua bề ngoài mà có thể đánh giá. Nghe Hạ Lan Mộc Mộc kể, anh ta cũng có vẻ đường hoàng đó thôi nhưng thực chất thì sao? Rốt cuộc cũng chỉ là giả tạo. Nhưng quá khứ của cô ấy có can hệ gì với những chuyện xảy ra gần đây? Ngọc Nhiên vẫn chưa nghĩ ra vì sao Hạ Lan Mộc Mộc lại phải làm như thế. Cô nhẹ cầm tay Hạ Lan Mộc Mộc, khẽ đáp:

- Hạ Lan, không nghĩ chuyện nhà cô lại đau lòng như vậy. Xin lỗi vì đã khiến cô phải nhớ lại chuyện buồn, tôi..

- Tôi không sao, dù sao tôi vẫn chưa một ngày nào quên đi chuyện đó. _ Hạ Lan Mộc Mộc khẽ lắc đầu, cô thản nhiên trả lời.

- Vậy.. Người tên Đình Lãng đó.. Cô đã tìm được anh ta rồi sao?



- Tìm được rồi! Không những vậy tôi còn ở rất gần anh ta nữa. _ Nghe đến cái tên 'Đình Lãng', Hạ Lan Mộc Mộc khó tránh khỏi kích động, cô nghiến răng nghiến lợi trả lời, trong mắt thập phần đều là cừu hận.

- Hạ Lan, tôi biết chuyện anh ta làm rất táng tận lương tâm nhưng cô nhất định không được làm bừa nha. Đừng vì một tên cặn bã như vậy mà hủy hoại cuộc đời mình, không đáng.. _ Ngọc Nhiên thấy thái độ Hạ Lan Mộc Mộc cương quyết như vậy liền sợ nàng làm liều. Cô nhanh chóng khuyên nhủ. Nếu như Hạ Lan Mộc Mộc vì trả thù cho chị gái mà hủy hoại cuộc đời thì cô nhất quyết không thể ngồi yên. Trông cách nàng nói như muốn cùng Đình Lãng đồng quy vu tận.

- Ngọc Nhiên, cám ơn cô đã lo lắng cho tôi, cô yên tâm, tôi không định làm như những gì cô đang nghĩ đâu. Tôi chỉ muốn đưa hung thủ ra ánh sáng, lấy lại công bằng cho chị tôi thôi. _ Thấy Ngọc Nhiên đứng ngồi không yên Hạ Lan Mộc Mộc liền buồn cười. Cô ấy không phải xem quá nhiều phim hành động rồi đó chứ? Mặc dù cô rất muốn cho tên khốn nạn đó phải nếm thử nỗi đau mà chị cô đã phải trải qua. Nhưng rốt cuộc thì xã hội vẫn còn pháp luật, cô không thể làm bừa.

- Nghe cô nói vậy tôi yên tâm rồi. Tôi có thể giúp được gì không? _ Ngọc Nhiên cảm giác như vừa trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ xa vấn đề quá rồi. Lần trước Hạ Lan Mộc Mộc cùng cô đến bệnh viện thăm mẹ cô, chắc cũng ít nhiều đoán được gia cảnh của cô. Vì vậy Ngọc Nhiên không ngại muốn cùng nàng chia sẻ gánh nặng này, cùng nàng bắt "trộm".

- Ngọc Nhiên, tôi chỉ mong cô đừng xen vào chuyện của Dương Gia Kiệt nữa. Chuyện của anh ta không đơn giản đâu, rất nguy hiểm! _ Hạ Lan Mộc Mộc nghiêm túc trả lời. Cô còn chưa dám tiết lộ gì nhiều trước khi mọi chuyện được phơi bày ra anh sáng. Chính cô đã giả giọng người đàn ông xa lạ báo tin cho Nhạc Hiểu Phi. Cô muốn Dương Gia Kiệt bị dạy dỗ một phen chứ không hề có ý nghĩ muốn mượn đao giết người. Mặc dù trong trí cô ngàn vạn lần muốn anh ta chết. Bởi anh ta..



- Đây là lý do cô giấu tôi báo tin cho anh tôi?

- Cô.. Đã biết? _ Hạ Lan Mộc Mộc cau mày ngập ngừng hỏi. Cô tưởng Ngọc Nhiên vẫn luôn không biết gì trong chuyện này, không nghĩ tới cô ấy còn biết ro, biết từ lâu rồi. Cô thật sự không muốn làm lớn chuyện đến tận tai Đan Thịnh Duy. Nhưng sự thật anh ta lại là người duy nhất cô nghĩ tới, người duy nhất có thể ngăn cản Ngọc Nhiên đi vào nguy hiểm.

- Hạ Lan, tôi xin lỗi, hồi trưa lúc cô nói chuyện điện thoại với anh tôi.. Tôi.. _ Ngọc Nhiên lúc này đây thật ngượng ngùng, cô như đứa bé làm sai đang xin lỗi người lớn. Sự thật cô đã lén nghe Hạ Lan Mộc Mộc nói chuyện điện thoại, mặc dù nội dung liên quan đến cô nhưng cũng là cô sai a.

- Nha đầu ngốc! _ Trông bộ dáng Ngọc Nhiên như vậy thật đáng yêu, Hạ Lan Mộc Mộc không kìm được buông lời nuông chiều, đưa tay xoa đầu nàng.

- Hạ Lan.. Vì sao cô lại nhất quyết ngăn cản tôi xen vào chuyện của Dương Gia Kiệt?

- Vì anh ta không phải người tốt, người bên cạnh anh ta cũng quá phức tạp lại lắm kẻ thù. Chỉ cần cô chạy ra làm kì đà cản đường những kẻ muốn trả thù Dương Gia Kiệt thì không thể nghi ngờ cô cũng sẽ gặp nguy hiểm thôi.

- Đúng là phức tạp..

Chiều hôm đó Ngọc Nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm, không còn muộn phiền gì vướng bận lòng cô nữa. Nghĩ đến chị gái của Hạ Lan Mộc Mộc, lúc ra về cô còn hẹn nàng hôm nào rảnh dẫn mình đến thăm chị ấy. Nhưng có vẻ gần đây không rảnh rồi vì cô vừa được giao nhiệm vụ quan trọng - trông trẻ! Đan Thịnh Duy ra nước ngoài làm việc tất nhiên không thể đem con gái theo. Mẹ anh thì thân thể không tốt nên đành gửi con cho Ngọc Nhiên. Nhưng từ một khía cạnh nào đó có thể nhận ra, Đan Thịnh Duy là muốn "kiếm việc" cho Ngọc Nhiên, để em gái anh không vì rảnh quá rồi đi lo chuyện bao đồng.

Thế là "hai mỹ nữ" một lớn một nhỏ vì mở tiệc ăn mừng lâu ngày mới hội ngộ nên quyết định ra nhà hàng ăn tối. Dừng chân trước cửa hàng KFC, tiểu Nhã liền "dở chứng" chân không đi được nữa. Ngọc Nhiên biết thừa chiêu này của con bé, hừ con bé kiêu ngạo, muốn ăn không thể mở lời xin cô cô sao? Còn dở quẻ! Không biết là di truyền từ ai cái tính này nữa. Nhưng biết làm sao đây, cô cũng muốn ăn gà rán nha! Thế là hai người không chút nghĩ ngợi liền chọn cửa hàng KFC làm chốn dừng chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.