Ngọc Nhiên chọn một chiếc bàn ở vị trí thoáng đãng rồi ẵm tiểu Nhã lên ghế. Trong tiệm lúc này khách khá đông, cũng may hai người đến sớm không thì hết chỗ. Đưa menu cho tiểu Nhã gọi món, bé con cứ thấy hình ảnh nào bắt mắt liền không nghĩ ngợi thẳng tay gọi, mặc kệ Ngọc Nhiên có đồng ý hay không. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, cô nhìn cháu, cháu nhìn cô như đang đánh trận qua nhãn lực. Phải biết thứ duy nhất Tiểu Nhã di truyền từ Ngọc Nhiên chính là thói ham ăn. Hai người nhìn nhau như vậy cũng là bình thường, không ai chịu nhường ai. Thế nhưng trẻ con lắm trò ranh ma, con mắt tiểu Nhã đảo tròn, long lanh nhìn cô cô. Nhìn ánh mắt đáng yêu xen lẫn tội nghiệp ấy của con bé khiến Ngọc Nhiên không nỡ đành dịu dàng lên tiếng:
- Tiểu Nhã, con ăn nhiều vào, ăn cả phần của cô cô nữa này.
Cô bé nào đó được khích lệ như mở cờ trong bụng liền sung sướng không thôi. Lúc đầu còn e lệ ra dáng thương cô cô dè dặt lắc đầu, nhưng càng ăn càng lộ rõ bản tính tiểu mao của bé. Ngọc Nhiên yêu thương nhìn tiểu Nhã, đứa trẻ đáng yêu như vậy sao mẹ nó nỡ lòng nào.. Thực chất cô cũng không biết rõ chuyện của anh hai lắm. Chỉ nhớ ngày đó anh ấy ẵm một đứa bé về và nói đó là con mình. Cả nhà cô ai cũng phải bàng hoàng chào đón thành viên mới trong tâm trạng kinh hỉ. Hỏi mẹ đứa trẻ đâu, anh ấy chỉ nói hai người chia tay, cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chan-ai/2545955/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.