- Phi Phi em thẫn thờ ra đó làm gì?
Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng gọi Nhạc Hiểu Phi đứng thẫn thờ ra đó, Hiểu Phi giật mình vội mỉm cười nhìn Thiên Vũ vờ làm nũng đáp.
- Vũ đầu em hơi choáng, anh cho em nghỉ trước nhé!
Thiên Vũ tỏ ra lo lắng, ân cần dìu tay cô, dịu dàng nói.
- Vậy em mau về đi, để anh bảo thư kí mua thuốc cho em!
Nhạc Hiểu Phi chỉ đắm chìm trong niềm vui, cô không nhận ra từ đầu đến giờ Lâm Thiên Vũ chỉ đối đáp với cô cho có lệ. Bước ra khỏi phòng Thiên Vũ, trong đầu chỉ toàn cảm giác vui sướng. Nhạc Hiểu Phi lái xe về nhà, trên đường chợt cô nhìn thấy Đan Ngọc Nhiên đang ôm trong tay xấp tài liệu bước đi. Nhìn cô, Nhạc Hiểu Phi không hiểu sao lại vô cùng ghen ghét, nếu không có cô ta thì có lẽ lòng Thiên Vũ đã không bị dao động, cô có thể tiến đến trái tim anh gần hơn. Nhạc Hiểu Phi nở nụ cười nham hiểm, cô cầm điện thoại và điện cho một người bạn. Cúp máy cô nhìn bóng dáng của Ngọc Nhiên xa xa, nhếch môi khinh bỉ.
- Rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cô thân tàn không ngóc đầu lên được nữa.
Ngọc Nhiên vẫn vô tư đi mà không hề hay biết điều gì, cô đang đi chợt điện thoại vang lên. Cô nhìn thấy tên Lâm Thiên Vũ, do dự một lúc cô bèn nhấn nghe. Trong lúc nghe điện thoại cô không nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chạy đến như bay, chợt cánh cửa mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chan-ai/2545949/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.