Liêu Viễn San mệt mỏi ngồi tại ban công nhìn chiếc xe quen thuộc dần dần tiến ra cổng rồi mất hút ở ngã rẽ phía cuối đường.
Nó mệt mỏi nhắm mắt lại, thả hồn theo cơn gió lớn vừa thổi qua, gió vô tình thổi khô vài giọt nước vừa tuôn ra khỏi khóe mắt.
Nó mở miệng khẽ ngân nga bài hát mà nó yêu thích nhất
"...Anhlàbàihátdởdang kiếp nàycủa tôi
Là bài hát dang dở mà tôi đã hát đến khàn giọng
Vì sao khi nghe xong anh lại nhìn tôi cười lạnh lùng
Trong hồi ức của tôi, mọi thứ lại hiện về chẳng chút vương vấn
Thì ra tất cả những gì tôi hát chỉ là về nỗi cô đơn..."
(Bàihátdangdở - TiếtChíKhiêm)
Càng hát càng tịch mịch cô đơn, Liêu Viễn San bước vào nhà đi tới thư phòng mở máy tính lên truy cập vào Weibo. Thấy trên thanh ghi nhớ tài khoản có tài khoản của anh, nó thoát ra đăng nhập vào tài khoản của mình. Tìm tên "Liêu Tịch". Một loạt người tên liêu tịch hiện ra, đa số đều có ảnh đại diện là ảnh của anh. Click vào kết quả đầu tiên, nó hơi bất ngờ, anh có 370 vạn người theo dõi, kéo xuống một chút. Nó nheo mắt nhìn dòng chữ trên màn hình:
"LiêuTịch
Cuốicùngcậuấycũngđirồi, tôithựcsựkhôngthểtinđược !
Lúc 14h32 Năm 2014 Tháng 12 ngày 20 từiphone 6 plus"
Từ nửa năm trước sao? Vào đúng ngày cưới của anh. Nó nên nghĩ người anh nhắc tới là ai đây? Là Điềm Mạt La... Hay là nó?
Nhấp vào chỗ bình luận, vô số người an ủi anh, họ nói anh đừng buồn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác yêu thương anh hơn. Kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nhat-tu-niem/2431318/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.