Cả ngày trời nằm lười biếng trên giường ăn ô mai, Liêu Viễn San cảm thấy nằm đã đủ liền nghĩ tới ra hoa viên dạo một chút. Bước xuống giường duỗi thẳng người, nó xỏ chân vào dép lê đi ra ngoài.
Nắng hôm nay thật đẹp, ấm áp, có màu cầu vồng. Liêu Tịch tới công ty còn đặc biệt gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của nó khiến nó vui vẻ cả ngày cứ tủm tỉm cười.
Hương vị ngọt ngào này lần đầu tiên nó được nếm thử, loại hạnh phúc đang trào dâng từ sâu trong tâm khảm.
Liêu Tịch ngồi trong phòng làm việc điên cuồng xử lí văn kiện. Đúng 5h liền thu dọn vật dụng cá nhân vào cặp xách vội vã lái xe về nhà, trên đường đi còn đặc biệt ghé vào cửa hàng hoa lấy bó hoa hồng lớn mà sáng nay anh đã đặt trước.
Để hoa ở ghế lái phụ, Liêu Tịch thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Không biết hiện tại nó đang làm gì? Thấy bó hoa này có phải hay không sẽ rất vui?
Xe dừng trước cổng, Liêu Tịch đã thấy Liêu Viễn San ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, một thân áo thun trắng rộng thùng thình dài gần chạm đầu gối, nó lúc này tựa như thiên sứ đang cười rạng rỡ mừng anh về nhà.
Liêu Viễn San chủ động đi tới xe của anh, thấy anh ôm theo đóa hoa lớn liền kinh ngạc nhìn chằm chằm
"Tặng em!" Liêu Tịch thản nhiên cười, giao bó hoa cho nó.
Nó đưa tay nhận lấy, mặt ửng hồng ngại ngùng bước vào trong nhà.
Bữa cơm tối thật ấm áp, hai người ngồi trước bàn ăn lớn có rất nhiều thức ăn, nhưng vừa ăn được hai muỗng nó đã chịu không nổi vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Liêu Tịch lo lắng đi theo vào trong, giúp nó vỗ vỗ lưng "Có sao không? Để tôi gọi người thay món khác cho em!"
Nó mỉm cười lắc đầu "Không cần a! Anh cứ ăn đi, tôi lên phòng nghỉ một chút!"
Liêu Tịch dìu Liêu Viễn San lên phòng, sau đó để nó nằm xuống giường. Anh ra ngoài đóng cửa lại.
Một lát sau, anh bưng lên một tô cháo nóng, ôn nhu ngồi bên cạnh đút nó từng muỗng. Mặc dù trong lúc ăn có chút buồn nôn nhưng nó vẫn cố kìm lại, kết quả rất nhanh đã ăn xong cháo.
"Ngoan lắm, em nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc một chút sẽ quay lại!" Liêu Tịch cười xoa xoa đầu nó như đứa trẻ.
Liêu Viễn San kéo vạt áo anh lại, ngại nhùng nói nhỏ "Anh nhớ dành thời gian nghỉ ngơi... Đừng... Đừng làm việc quá độ!"
Anh biết ý của nó là muốn anh ở lại, nhưng anh có rất nhiều việc còn chưa làm. Đi tới ngồi xuống giường, nhẹ hôn lên trán nó, anh xoa xoa tấm lưng nhỏ của nó vài cái rồi ra ngoài. Ánh mắt nó hướng theo bóng lưng của anh, khi cửa đóng lại một màn đen bao trùm rất cô đơn.
Nó không ngờ tới Liêu Tịch như vậy mà lại đem máy tính và văn kiện tới phòng ngủ để làm việc, nó vội vã nằm sang một bên để anh có chỗ để văn kiện.
Nhìn ngắm anh chăm chú thật thích, nó ở đó nhìn đến thiếp đi lúc nào không hay. Liêu Tịch cười khổ thuận tay phủ chăn lên người nó, nhìn thiên sứ này ngủ thật yên bình, loại hạnh phúc này không dễ dàng gì có được.
Sáng hôm sau lúc Liêu Viễn San thức dậy toàn bộ đều như mọi khi bên cạnh không có ai, chung quanh im lặng đến đáng sợ. Nó hít một hơi thật sâu rồi rời giường, tùy tiện chọn một bộ trang phục khoác lên mình sau đó ra ngoài dạo chơi. Dù gì hiện tại bụng nó vẫn chưa có dấu hiệu khác thường, chờ thêm vài tháng nữa bụng to lên rồi muốn ra đường cũng không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]