Sau khi rời khỏi chỗ sư phụ Minh Nguyệt liền trở về phòng lấy đồ rồi đi luôn. Nành sợ ở lại thêm nữa sẽ lưu luyến nơi này không nỡ rời đi.
Đồ đạc của nàng cũng không có gì nhiều. Một tay nải bên trong có vài bộ y phục, Phá Nguyệt kiếm và Tiểu Bạch. Cái đuôi lớn Tiểu Bạch chính là nàng đi đâu nó sẽ theo đó không rời nửa bước.
"Tiểu Bạch, đi thôi nào. Đến lúc đi làm việc chúng ta cần làm rồi."
Minh Nguyệt lấy đồ xong quay lại vẫn thấy Tiểu Bạch ngồi một góc chưa có ý định đứng lên. Hình như nó vẫn còn quyến luyến nơi này.
"Tiểu Bạch?"
Nghe tiếng gọi của chủ nhân có vẻ mất kiên nhẫn nó mới chậm rì rì đi tới chỗ nàng. Ánh mắt đượm buồn mà cọ cọ cầu an ủi.
"Được rồi. Ta biết ngươi không nỡ rời đi nhưng ngoài đó còn rất nhiều việc phải làm. Chúng ta không thể ở lại đây mãi được. Hoặc ngươi có thể lựa chọn ở lại đây. Ta sẽ đi một mình, thấy sao?"
Nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu như nương tử bỏ đi của nó Minh Nguyệt cũng nổi tính lên trêu ghẹo nó một chút.
Nghe thấy chủ nhân muốn bỏ nó lại đây Tiểu Bạch liền điên cuồng lắc đầu. Nó mới không muốn bị bỏ lại đây với mấy người nhạt nhẽo không chút thú vị này. Bao năm qua nó đều theo chủ nhân đi đây đi đó. Bên ngoài kia vui hơn đây nhiều. Chỉ là ở đây lâu có hơi không nỡ rời đi mà thôi.
"Thôi cất cái bản mặt thiếu nợ kia của ngươi đi. Nếu không xuống núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/950528/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.