Ba người ngồi đánh cờ tán gẫu một hồi lâu. Hạ liên tiếp năm bàn cờ trận nào cũng là Minh Nguyệt thắng đến hoa lệ. Ngay cả hai người Vương Hoàng cũng Lăng Huyền hợp lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ thế hòa. Thế nhưng không hạ được thêm mấy nước đã nhanh chính bại lui.
"Không chơi nữa, không chơi nữa. Nha đầu xấu xa con chính là bắt nạt hai lão già bọn ta. Không chơi nữa."
Quả thật hai người thua đến mức khó coi luôn rồi. Không nghĩ tới hai người kì nghệ cao siêu vẫn là bại tướng dưới tay đồ đệ nhà mình. Thua liền mấy ván liên tiếp Vương Hoàng liền phụng phịu giở ra tính khí thất thường của mình.
"Được, không chơi nữa. Con nghe sư phụ." Nhìn sư phụ nhà mình nổi tính khí tiểu hài tử Minh Nguyệt đặc biệt vui vẻ mà ngả ý theo.
"Con....Vô lương tâm." Thấy nàng nói không chơi thật Vương Hoàng liền tức giận tới nói lắp bắp. Đồ đệ này chính là được bọn họ sủng quá nên bây giờ không còn nể mặt sư phụ nữa.
Quả thật kì nghệ của bọn họ kĩ không bằng người nên thua. Nhưng thân làm đồ đệ như nàng nên hiểu lễ nghĩa mà nhường không phải sao? Quả là mất mặt, hai người già mà để thua một tiểu thí hài do chính bọn họ nuôi lớn. Quá mất mặt.
"Haha, sư phụ người giận rồi sao." Minh Nguyệt còn không lưu tình mà thổi thêm chút gió cho có mùi vị nữa.
"Hai người thật là. Còn ngươi nữa họ Vương kia. Một bó tuổi sao còn trưng ra bộ mặt kia nữa. Không thấy mất mặt sao? Nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/950527/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.