"Thôi được rồi nha đầu. Con không cần lo lắng nhiều. Chuyện này cứ để hai lão già này xử lý. Con về nghỉ ngơi trước, vết thương ở cánh tay nếu cần thì gọi dược đồng tới giúp con. Con về chơi với tiểu Bạch đi. Nó tới đây vài ngày đều ủ rũ khó chịu với cả ngọn núi này của ta kìa." Vương sư phụ thấy nàng phản ứng lớn như vậy cũng không nói tiếp đề tài này nữa. Chuyện thì cũng đã rồi bây giờ chỉ còn cách từ từ xem tình hình tới đâu tính tới đó thôi. Ông tin mọi chuyện đều có cách giải quyết cả. Chỉ là chưa tìm ra biện pháp tốt nhất thôi.
"Sư phụ. Con..."
"Con không cần nói gì nữa. Trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi xử lý sạch sẽ vết thương. Ta sẽ bảo người chuẩn bị đồ ăn trưa cho con. Tối chúng ta nói tiếp." Không để Minh Nguyệt kịp nói thêm gì Vương lão đã cắt ngang ý muốn nàng trở về trước.
"Vâng. Tạm biệt hai vị sư phụ, con trở về trước. Tối con sẽ tới gặp hai người" Quả thật hiện tại nàng cần phải nghỉ ngơi để thu xếp lại mớ hỗn độn trong đầu bây giờ. Tin tức này thật sự rất khó tiếp thu.
Sau khi bóng lưng Minh Nguyệt hoàn toàn rời đi hai vị sự phụ không khỏi nhìn nhau thở dài.
"Lão Vương, chuyện này thật sự có thể giải quyết như vậy được sao" Sư phụ Lăng Huyền không khỏi hỏi lại Vương lão. Ông nghĩ sự việc không hề đơn giản như lời lão Vương nói với nha đầu.
"Ta cũng không biết. Chuyện này thật sự nghiêm trọng. Nếu đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/950506/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.