Tiểu Ma Nữ lườm Thanh Chi đang sửa soạn hành trang, hỏi:
- Hôm nay có kế gì đối phó với địch?
Long Ưng vuốt ve cổ của con ngựa Tông nhi, ngẩng lên nhìn trời, nói:
- Sắp mưa to rồi, đây là thời cơ cắt đuôi kẻ địch tốt nhất, chúng ta đội mưa chạy một ngày đường, vừa có thể tranh thủ được một đêm mê đắm rung động lòng người nữa.
Tiểu Ma Nữ cười run cả người, đẩy hắn một cái, nói:
- Lại tiếp tục rồi, chuyện giữ khuôn phép này nọ đối với ngươi là không có tác dụng. Đáng giận nhất đó là, cho dù tên vô lại nhà ngươi hữu lễ hay vô lễ, chủ tớ tội nghiệp nhà ta đây vẫn cứ bị thua thiệt bởi bàn tay không chịu yên phận của ngươi.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Đó là nàng nói, còn tiểu đệ làm vậy chỉ vì thương quá mà quan tâm thôi.
Rồi hắn đưa tay sờ cái gáy trắng nõn của nàng.
Tiểu Ma Nữ cười, né ra, nói:
- Bộ bổn cô nương là con ngựa của ngươi sao?
Long Ưng vỗ tay reo lên:
- Mau mặc áo mưa vào, đại đội du ngoạn lập tức lên đường.
Đi chưa được hai dặm đường, mưa to ào ào tuôn xuống, trời đất bao la mờ mịt, cây rừng đá núi chỉ còn là một bóng mờ, những đồi núi xa xa biến mất sau màn mưa, từng hạt mưa nối đuôi nhau tuôn xuống như quất vào mặt.
Long Ưng không mặc áo mưa, để mặc mưa gió táp vào mặt, quất roi thúc Tuyết Nhi lao tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-duong-khong/2456003/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.