Nhạc Lưu cười nói:
- Thị vệ trưởng vừa cùng ta nói chuyện một lúc lâu. Chúc mừng các ngươi, cuối cùng đã có một vị anh hùng hảo hán rồi.
Long Ưng nhìn về phía Thái Á, Thái Á đỏ mặt cúi đầu, dưới ánh lửa bập bùng, nàng càng trở nên xinh đẹp. Long Ưng cảm thấy nàng thực sự thuộc về thế giới tái ngoại (thời cổ đại chỉ khu vực phía bắc Trường Thành),sau khi ra khỏi biên cương, nàng đã hòa nhập rất tốt vào môi trường xung quanh.
Long Ưng điềm đạm nói:
- Long Ưng đã trở thành người mà người Đột Quyết và người Khiết Đan muốn giết nhất, nhưng chắc chắn họ sẽ thất bại.
Đám lính người Hề và cả Thái Á đều cảm thấy khó tin, bởi lẽ Long Ưng nói quá chắc nịch. Long Ưng cũng không phải là nói khoác, chỉ là hi vọng có thể nâng cao tầm vóc của mình, ít nhất có thể khiến cho Lý Trí Cơ không dám liên kết với Khiết Đan để phản lại Đại Chu.
Nhạc Lưu liền hỏi:
- Tại sao Thái y lại tin tưởng Long Ưng đến vậy?
Long Ưng nói chầm chậm từng chữ:
- Bởi lẽ Long Ưng là một Thiếu soái Khấu Trọng khác.
Mọi người đều trầm trồ.
“Thiếu soái Khấu Trọng” có sức thuyết phục hơn bất kỳ lời nói nào đối với những người Tái Ngoại.
Biên Thạch vỗ đùi nói:
- Nói hay lắm! Hèn gì vào buổi quốc yến đêm hôm đó, Long Ưng chèn ép Ngưng Diễm đến độ không nhấc đầu lên được, ta có cảm giác dường như đã gặp ở đâu! Đúng rồi! Là trong câu chuyện mà ta nghe được, thiếu soái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-duong-khong/2455934/chuong-122.html