Dịch giả: Hoangtruc
Vương xà có độc, chẳng qua nếu quen thuộc với loại này thì cũng không tính là độc nữa.
Sở thích của Từ Ngôn làm Bàng Hồng Nguyệt cực độ khinh thường. Con rắn độc như vậy, đánh chết nàng cũng không đụng vào một miếng.
Trở về khách sạn Lâm Phúc, tìm chưởng quầy mập mạp hỏi thăm, biết được môn nhân Lưu Lan cốc phụ trách thu mua quả tùng ở lầu hai. Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt đi thẳng lên gõ cửa tìm.
Chịu trách nhiệm thu mua quả tùng của Lưu Lan cốc là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, gương mặt thon nhọn, nhìn qua có vẻ không phải là người dễ chịu. Chẳng qua Từ Ngôn cũng mặc kệ, vừa vào cửa đã bày ra một bộ dạng cao cao tại thượng.
“Sáu quả tùng.”
Đặt sáu quả tùng màu bạc lên bàn, mặt mày Từ Ngôn muốn ngẩng cao tới trời. Nhìn bộ dạng của hắn, khóe miệng đối phương nhếch lên một tia cười nhạo, không nói gì mà móc ra sáu mươi miếng vàng lá, rồi định thu quả tùng về.
Bộp một tiếng, đám vàng lá bị Từ Ngôn quạt bay cả xuống đất, hắn chỉ vào mũi mình hỏi: “Nhìn ta giống thiếu tiền lắm sao?”
Nói tới đây, Từ Ngôn lại chỉ qua Bàng Hồng Nguyệt đang sững người bên cạnh, nói: “Đến nha hoàn còn tuyệt sắc thế này, Hầu gia nhà ngươi giống kẻ thiếu tiền lắm sao?”
"Hầu Gia?” Nữ tử cao gầy đưa mắt nhìn sáu qảu tùng trên mặt bàn, nhíu mày nói: "Không đổi vàng, vậy ngươi muốn đổi cái gì?"
“Đi dạo Lưu Lan cốc ngươi một chuyến.” Từ Ngôn đĩnh đạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099720/quyen-3-chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.