Dịch giả: Hoangtruc
Tê Phượng sơn là hai ngọn núi, thế như phượng múa, hướng lên trời xanh. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khắp nơi mờ mịt, không thấy trời, không rõ đất…
Vừa vào Tê Phượng sơn, căn bản đã không còn nhìn thấy mọi thứ ngoài một trượng quanh mình. Dù mới chỉ ở chân núi, mọi thứ đã là một vùng mông lung.
Lúc này Từ Ngôn đứng dưới chân núi, da đầu đang run lên.
Mắt phải của hắn là sương mù dâng lên, nhưng mắt trái còn thấy trong mờ mịt đó có khí tức màu nâu lẫn trong sương mù.
Đó là chướng khí có chứa độc lực. Chỉ cần hít vào vài ngụm sẽ thấy đầu váng mắt hoa, một hồi lâu sau sợ là có thể hôn mê trong núi.
Mắt trái của hắn nhìn không rõ lắm, cho nên Từ Ngôn càng cảm thấy núi cao trước mắt đầy nguy hiểm. Hắn không định tìm kiếm Bách Diệp tùng quanh đây, vì dù có thấy thì quả tùng cũng đã sớm bị người khác hái mất, nếu không cũng bị mấy con thú nhỏ ăn mất rồi.
Hết cách rồi, cứ thế xông vào Lưu Lan cốc không phải là cách hay. Hôm nay đã có cơ hội tiếp cận Lưu Lan cốc, Từ Ngôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hắn kiên trì định đi lên trên núi, chợt nghe thấy trên không trung vang lên một tiếng ưng gáy.
Ngẩng đầu nhìn lên, một đôi cánh ưng che kín cả mặt trời, rồi bóng dáng một nữ hài nhanh chóng bay đến.
Trong ánh mắt bất đắc dĩ của Từ Ngôn, ưng trắng mạnh mẽ đáp xuống. Khi cách mặt đất còn hai trượng, Bàng Hồng Nguyệt thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099719/quyen-3-chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.