Dịch giả: Hoangtruc
Đứng trong sân, Trác Thiên Ưng nhìn ngó sơ qua nơi u tĩnh này một chút rồi hài lòng gật gật đầu. Vừa lúc này Từ Ngôn đã chạy ra chào đón.
"Nghĩa phụ đại giá quang lâm, lão thập thất xin vấn an nghĩa phụ."
Từ Ngôn cúi người chào đón đầy chất phác lại khiến Trác Thiên Ưng lần nữa hiện ra vẻ hài lòng.
“Chỉ Kiếm à, thế nào, mấy ngày này ở Quỷ Vương môn ta đã quen chưa?”
Vừa hỏi Từ Ngôn bằng tên tự, Trác Thiên Ưng vừa bước vào phòng hắn. Nhìn bóng lưng đối phương, Từ Ngôn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Đây là muốn ăn thịt người rồi sao?
Ta còn chưa luyện tập võ nghệ gì qua, làm sao mà ấn cái lí do luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết lên người ta được?
Vốn tưởng phải cần ít nhất năm ba tháng nữa, Trác Thiên Ưng mới gây khó dễ, không nghĩ tới đối phương lại vội vã tới đây như vậy. Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành kiên trì bước sau lưng Trác Thiên Ưng.
“Người trẻ tuổi nên như thế, cần phải luyện tập võ nghệ, sớm đến ngày phá vỡ lục mạch.”
Trác Thiên Ưng thuận tay cầm quyền bí tịch võ công Từ Ngôn đặt trên bàn lên, nhìn thấy là công phu chính phái, lão bèn nhíu mày nói: “Công phu chính phái tiến cảnh chậm chạp. Nếu muốn tập luyện, vẫn là võ công tà phái có thể nhanh chóng hơn không ít. Người trong tà phái chúng ta không cần phải làm gì chắc đó như vậy, mục đích là trở thành tu hành giả, như vậy mới có thể đứng trên cao mà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099562/quyen-2-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.