Dịch giả: Hoangtruc
Đám hòa thượng trong chùa đang không ngừng quét dọn chiến trường, còn đám người Quỷ Vương môn đã đi rất xa.Không ai nhìn thấy được sự cổ quái của hai tăng nhân bên ngoài Ngọc Lâm tự cả.
Chân núi, xe thuyền to lớn giương buồm mà đi, chở đám Thái Bảo về Phong Đô.
Trên xe thuyền thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng tru lên của Dương Nhất. Thái Bảo thứ năm am hiểu nối xương khớp đang nắn lại mắt cá chân cho gã, tiếng mắng chửi của thiếu niên kia càng lúc càng nhiều. Dương Nhất hận tên A Thất thấu xương, đại ca lo ngại thanh danh của Quỷ Vương môn nên không đánh giết Ngọc Lâm tự, gã lại thầm hạ quyết tâm sớm muộn gì cũng phải giết chết lão hòa thượng và hòa thượng ngốc kia.
Trái ngược với Dương Nhất đang kêu la thảm thiết, Từ Ngôn lại đang ngồi một chỗ trên boong thuyền cười ngây ngô.
Lúc này hắn cảm giác như giảm bớt vài phần nặng nề vì bị Quỷ Vương môn nhìn chằm chằm. Không phải Từ Ngôn đã tìm ra đối sách, mà đã tìm thấy đồng loại cùng một dạng với hắn.
Từ lúc rời khỏi Thừa Vân quan, tiểu đạo sĩ đã bị Tam tỷ cướp mất đạo bào, rồi thêm một mồi lửa đốt sạch sẽ. Chẳng những hắn ở thanh lâu vài năm, còn thành Thái Bảo Quỷ Vương môn, thân phận đạo sĩ của Từ Ngôn tính đến giờ đã tan nát thành từng mảnh nhỏ. Lúc này, hắn nhiều nhất cũng chỉ được tính là một tên đạo sĩ giả.
Đạo sĩ giả vui vẻ, vì đã gặp được hòa thượng giả.
“Một thân vẽ đầy thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099561/quyen-2-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.