Dịch giả: Spring_bird
Xác nhận lại đến ba lần, Từ Ngôn rốt cục cũng hết hy vọng.
Mai Hương lầu đích thị là một kỹ viện, chẳng phải là quán rượu gì hết.
"Tam tỷ, Mai Hương lâu không phải là quán rượu sao? Ta là đạo sĩ, không thể ở trong kỹ viện được!" Trong hậu viện, Từ Ngôn nổi giận đùng đùng nói với Mai Tam Nương, ngược lại đang ăn mặc trang điểm xinh đẹp lộng lẫy rõ ràng là phong thái của một tú bà.
"Ai nói Mai Hương lâu là quán rượu?" Mai Tam Nương cười khanh khách: "Đạo bào của ngươi đã bị mồi lửa của ta thiêu rụi. Không có đạo bào, ai biết ngươi là đạo sĩ chứ?"
Không để Từ Ngôn giải thích, Mai Tam Nương đã vội cướp lời: "Kỹ viện thì đã sao? Kỹ viện cũng chẳng phải bọn đầu trộm đuôi cướp, người tình kẻ nguyện, thuận mua vừa bán, không phạm vương pháp, cũng chẳng chọc tức ông trời. Những cô nương đó đều rất đáng thương, đúng là có vài người ta mua về từ lúc nhỏ, một số là tự nguyện theo ta, nhưng đều là ta nói rõ ràng từ đầu, chẳng ép buộc ai cả.
Ngươi cho rằng thời thế bây giờ rất tốt sao? Trong Sơn thành phồn hoa thì đúng là rất sầm uất, thế nhưng xem xem những thị trấn, doanh trại nhỏ xung quanh đây thì sao, được mấy gia đình không phải lo cái ăn cái mặc? Tề quốc có nạn lũ lụt, khí hậu lại càng không bằng Phổ quốc, mỗi năm chỉ có một mùa vụ trồng lương thực. Năm nào mùa màng tốt thì vậy, chưa kể năm nào bị thiên tai, người ta chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099506/quyen-2-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.