Dịch giả: Hoangtruc
Từ Đạo Viễn nhỏ giọng nói, lại khiến lòng Từ Ngôn trầm xuống.
“Sư phụ, bọn họ thật sự muốn tế sống người sao?”
“Sợ là như vậy…khục khục khục.”
“Thái Thanh giáo không phải là giáo phái đứng đầu chính phái sao? Sao có thể giết người tùy tiện như vậy?”
“Đứng đầu chính phái?” Trong mắt lão đạo sĩ chợt xẹt qua một tia hồi ức, ánh mắt chớp động, nói: “Phổ quốc có rất nhiều chính phái, thế nhưng danh xưng đứng đầu này chẳng qua chỉ là lời nói của một phái mà thôi. Còn như nói là đứng đầu chính phái của Đại Phổ thì Thái Thanh giáo vẫn còn kém vài phần. Hơn nữa ai nói với ngươi là người của chính phái thì sẽ không giết oan người vô tội?”
Nhìn ánh mắt Từ Ngôn đầy mê man, lão đạo sĩ khẽ cười nói: “Thiên hạ rộn ràng, cũng chỉ vì lợi mà thôi. Đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc a…”
Lời Từ Đạo Viễn nói, Từ Ngôn nghe thấy cũng hiểu được. Chẳng qua hắn nghĩ không ra, chỉ vì một trò lừa bịp là Sơn thần nổi giận mà thật sự phải giết mất hai người đang sống sao?”
Phía bên kia bức tường của đạo quán, chiêng trống vang trời, từng tràng ầm ĩ.
Nghe thấy động tĩnh vậy, Từ Ngôn bèn chạy ra nhìn. Hắn chỉ nhìn thấy mười mấy đạo sĩ Thái Thanh giáo ngủ nhờ tại đạo quán đi ra khỏi Thừa Vân Quan, từng người đều mặc đạo bào, tay cầm thanh kiếm gỗ đào, vội vàng leo lên xe ngựa. Bọn họ vừa quăng nước phép hoặc lá bùa xuống, vừa hô to: “Đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ngon-thong-thien/1099457/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.