Trái tim Kiều Cảnh Nam như thắt lại theo từng tiếng nấc của cậu.
"Không phải, Thần Thần, em đừng khóc, trước tiên em bình tĩnh lại đã. Ngoan nào, ngoan... mọi chuyện còn có tôi ở đây, không cần phải khóc, ngoan nào..."
Hắn ôm cậu trong lòng, dịu dàng dỗ dành, một tay nhẹ lau nước mắt cho cậu, một tay vuốt dọc theo sống lưng của cậu, miệng không ngừng lặp đi lặp lại tất cả những lời trấn an mà hắn có thể nghĩ ra.
Cậu có cảm giác mình giống như bạn nhỏ đang tủi thân nhưng lại được người lớn hết mực an ủi, nhẹ nhàng dỗ ngọt, hứa sẽ mua kẹo, hứa sẽ tặng quà vậy. Dù có bao nhiêu tủi thân cũng bị đánh bay sạch sẽ.
Hóa ra được được dỗ dành là cảm giác như thế này.
Dỗ mãi cậu mới dừng khóc, thiếu niên vẫn ngồi trên đùi Kiều Cảnh Nam, yên lặng tựa đầu vào vai hắn, trái tim hắn như đang bị treo ngược lên, cả lòng dạ đều đau.
"Đã khóc thỏa thích hay chưa?"
Người trong lòng khẽ gật đầu, giọng vẫn còn vương chút nghẹn ngào, "Em cũng không biết sao bỗng nhiên lại muốn khóc như vậy."
"Là vì tôi không tốt."
"Không phải, không phải lại anh, là lỗi của em, em xin... ưm..."
Hắn nghiêng đầu, chặn lại hai từ "xin lỗi" mà cậu sắp thốt ra bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, mãi đến khi cậu thở không thông hắn mới tách ra.
Từ trong ánh mắt của Kiều Cảnh Nam, cậu biết mình vừa làm sai. Hắn đã từng nói, cậu không được phép nói "xin lỗi".
"Em khóc... tôi rất đau lòng, sau này em có đánh tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-muc-cung-chieu/402812/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.