Thẩm Tư Thần kinh ngạc, đứng ngây ra nhìn chằm chằm người phụ nữ ấy, đến khi hoàn hồn thì chẳng biết cậu đã lên xe từ lúc nào rồi.
Xe vẫn đang chạy, cậu nép sát vào một bên cửa xe, trong mắt là một mảng hoang mang mờ mịt. Cậu nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, cuối cùng vẫn chắc chắn rằng mình không có khả năng quen biết một người sang trọng như vậy.
Người phụ nữ này còn gọi thẳng tên cậu, chắc là không phải nhận lầm người.
"Cậu tuỳ tiện lên xe một người lạ như vậy, không sợ tôi lừa cậu đem bán sao?" Người phụ nữ kia lướt notebook làm việc, không nhìn cậu mà hỏi.
Thẩm Tư Thần ngơ ngác, nhưng rất nhanh cậu lại gãi đầu cười khổ, "Chị sang trọng như vậy chắc là không thiếu tiền đâu, bán tôi cũng không chắc được bao nhiêu tiền."
"Tôi là nhờ buôn người mới giàu có đấy."
Sắc mặt Thẩm Tư Thần phút chốc trắng bệch, miệng mồm há hốc.
Người phụ nữ kia cười một tiếng, xoay qua nhìn cậu, "Nói đùa với cậu thôi, nhưng không phải người có tiền nào cũng là người tốt đâu, sau này cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Thẩm Tư Thần vâng vâng dạ dạ gật đầu, suýt chút nữa thì hồn vía bay mất.
Xe dừng trước cửa một bệnh viện tư nhân.
Lúc này khuôn mặt người phụ nữ kia bắt đầu trở nên nghiêm túc, cô xoay mặt về phía Thẩm Tư Thần, giới thiệu một lượt, "Tôi tên là Kiều Cảnh Vân, hiện tại là chủ tịch tập đoàn Kiều Thị, là chị gái của Kiều Cảnh Nam."
Thẩm Tư Thần không hiểu lắm, chỉ nhận thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-muc-cung-chieu/274598/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.