Ngày kế trời đổ mưa to, khi An Nguyễn Nguyễn tỉnh lại trong tiếng mưa rơi, chỉ là một động tác giơ tay thôi đã khiến nàng đau đến mức mặt mày nhăn nhíu lại.
Nàng không dám gọi người, sau khi rời giường thì soi gương tự thay thuốc, trong lúc làm có vài lần đụng phải vết thương, nàng đau đến nhe răng trợn mắt nhưng cố gắng chịu đựng không ra tiếng.
Sắc trời hơi u ám, An Nguyễn Nguyễn rửa mặt xong thì chải tóc đơn giản, sau đó tìm chiếc ô muốn đi ra ngoài.
Tối qua nàng vốn muốn ở lại chăm sóc Ôn Hạc Hiên, nhưng bị dì Tình dùng uy hiếp “Nếu tiểu thư không chịu nghỉ ngơi dì Tình sẽ nói việc tiểu thư bị thương với lão gia”, nàng đành phải về phòng nghỉ ngơi.
Tới phòng ngoài, nàng thấy An Tiểu Cẩm nhoài người trên bàn đang ngủ, trên bàn đặt một bát cháo trắng vẫn còn bốc khói, hiển nhiên nàng ta mới ngủ không bao lâu.
Nàng tìm một cái áo khoác đắp lên cho An Tiểu Cẩm, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bàn, ăn xong cháo mới ra cửa.
Mưa rơi tầm tã, An Nguyễn Nguyễn che ô bước nhanh vào phòng Ôn Hạc Hiên, rõ ràng đoạn đường không dài nhưng vạt áo đã bị ướt sũng.
Nàng đặt ô sang một bên, ở dưới mái hiên vắt khô làn váy rồi mới vào phòng. Bên trong có người trông chừng, chính là An Chính Bình. An Nguyễn Nguyễn lập tức biết được là do dì Tình sắp đặt.
Nàng hỏi: “Ngươi trông chừng cả đêm à?”
An Chính Bình gật đầu: “Tới nửa đêm Ôn công tử mới giảm sốt, buổi sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mot-ten-ngoc-la-hoang-de/1799114/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.