Tay dì Tình run lên, bà xé ra mảnh vải còn lại, An Nguyễn Nguyễn kêu thảm thiết nói: “Dì Tình, dì đừng kích động.”
Dì Tình đã không nghe thấy nàng nói gì. Bà trợn to mắt nhìn bờ lưng trắng nõn mịn màng của An Nguyễn Nguyễn có một đường vết thương từ trái qua phải, chiều rộng chừng một lòng bàn tay, giữa vết thương tím bầm còn có giọt máu nhỏ bé chảy ra.
An Nguyễn Nguyễn không nghe thấy động tĩnh ở phía sau một hồi lâu, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn thấy dì Tình lặng lẽ rơi lệ, thế là nàng biết có lẽ vết thương sau lưng mình có chút nghiêm trọng, đã làm dì Tình sợ.
Nàng nghiêng đầu nhìn xuống nói: “Nó trông dọa người thế thôi nhưng không đau lắm, dì Tình.”
Dì Tình vươn tay muốn lau vết máu cho nàng, nhưng sợ bàn tay có vết chai của mình sẽ làm đau nàng, bà mau chóng rụt trở về, sau đó chẳng nói câu nào xoay người đi ra.
An Nguyễn Nguyễn buồn bực quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của dì Tình. Nàng mau chóng lấy y phục mặc vào, rồi xuống giường định đi tìm Ôn Hạc Hiên. Nhưng nàng vừa đi tới cửa thì bị dì Tình chặn lại đẩy trở về.
Dì Tình nghiêm mặt nói: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư không chịu ở yên còn muốn đi đâu?”
An Nguyễn Nguyễn chột dạ như là làm sai bị bắt tại trận, nàng cười trừ nói: “Con, con…”
“Thầy thuốc đến rồi, bất luận Nguyễn Nguyễn tiểu thư có chuyện gì cũng phải chờ thầy thuốc xem qua rồi mới tính.” Dì Tình nắm tay nàng dẫn nàng trở về.
An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-mot-ten-ngoc-la-hoang-de/1799113/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.