N thị càng ngày càng lạnh, quần áo cũng phải mặc dày lên, trang phục vô cùng đơn bạc của Trương Tử Đồng làm cho tập thể một phần nữ nhân cần độ ấm không cần phong độ khinh bỉ.
"Lạnh không?" Tại sao ngữ khí kia cũng không giống như đang quan tâm.
"Không lạnh." Rõ ràng là không có khả năng.
Ngồi ở bên trong tất nhiên là phải thoải mái hơn, ít nhất có điều hòa sẽ không làm cho tứ chi của nàng cứng ngắc, Trương Tử Đồng vừa tao nhã uống cà phê vừa nghĩ.
"Công ty giải trí Hằng Tín có giá trị, nhưng không nhất thiết phải gánh vác nhiều rủi ro như vậy để giữ nó lại." Nam nhân là đang nói thật.
"Vậy ba nghĩ như thế nào?" Trương Tử Đồng buông cái tách xuống, không chút để ý nói.
"Hiện tại là con đang quản lý công ty, vấn đề không phải là ba nghĩ như thế nào."
"Nếu như vậy, ba còn nói nhiều như vậy làm gì."
"Ba chỉ là quan tâm tình hình của công ty một chút thôi, con không cần thảo mộc giai binh."
"Được rồi, con đã biết, chuyện của công ty không phải ba biết rõ hơn con sao!" Trương Tử Đồng có chút không kiên nhẫn.
"Con xem con đi, lúc nào cũng là một bộ dáng không kiên nhẫn, không có kiên nhẫn làm sao có thể giải quyết tốt mọi chuyện chứ."
"Được rồi, con đi ăn cơm, nếu không mẹ lại thúc dục." Trương Tử Đồng đứng dậy liền đi ra ngoài.
"Ba con đâu?" Tôn Ngọc Vân thấy nữ nhi từ thư phòng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lo/2454738/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.