Chương trước
Chương sau
Khi Thu Đồng lái xe đến dưới lầu Lộ gia, cửa tiểu khu không có một bóng người. Cô lấy điện thoại di động ra xem, cũng không có tin nhắn nào chưa đọc.

[An An, em có thể xuống lầu rồi.]

Sau khi gửi tin nhắn WeChat, cô ấy ngồi trong xe đợi. Nhưng mà đợi mười phút không có hồi âm, cũng không có ai ra ngoài. Cô chỉ đành ra khỏi xe tự mình đi lên lầu, đến Lộ gia tìm người.

Người mở cửa là bà nội Hà Tú Hoa, dưới chân bà là một cậu nhóc đang ôm đùi bà, ngửa đầu nhìn Thu Đồng.

"Thu Đồng hả? Có chuyện gì không con?", toàn bộ người nhà họ Lộ đối với Thu Đồng đều rất quen thuộc, thỉnh thoảng cuối tuần cô đưa An Ninh về nhà, bản thân cũng ở nhà ăn cơm, Hà Tú Hoa có cảm tình rất tốt với cô.

Thu Đồng theo bản năng liếc qua phòng khách trống trải, nhìn sang phòng An Ninh: "Bà nội, An An có ở nhà không? Con hẹn em ấy ra ngoài chơi".

"An Ninh? Nó nói muốn đi chơi với con, sáng sớm còn ở trong nhà lựa chọn quần áo thật lâu nè. Nhưng mà con bé đã xuống từ lâu rồi, chắc tầm nửa tiếng rồi đó".

Lòng chợt hồi hộp, Thu Đồng đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, một cảm giác bất an mạnh mẽ nổi lên. Cô run giọng nói: "Con không thấy em ấy ở dưới đó".

Hà Tú Hoa nghe cô nói như vậy liền hoảng hồn, "An Ninh là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, nói đợi con thì chắc chắn sẽ không chạy lung tung, con bé có thể đi đâu?".

Lúc vội vàng, giọng nói của bà lão liền lớn hơn, bầu không khí trong phòng cũng trở nên lo lắng hơn, tiểu An Viễn đi theo phía sau bà nhìn Thu Đồng, mím chặt miệng sợ hãi, buông chân Hà Tú Hoa ra, chạy hướng về phòng ngủ chính.

"Đi tìm thử xem, chúng ta cùng ra ngoài tìm, con có gọi cho con bé chưa?", Hà Tú Hoa lập tức liền muốn đổi giày ra ngoài, khuôn mặt già nua tràn đầy hoảng loạn luống cuống. Bà không tự chủ được nghĩ đến mùa đông mười năm trước, từ ngày tuyết rơi An Ninh biến mất kia về sau, bà cũng không gọi con trai về quê ăn Tết mà hằng năm đều đến trong thành phố ở cùng con. Nhà quê ít người, tìm trẻ lạc khó, trong thành phố này đầy người và camera giám sát, sao có thể lại mất được!



"Bà nội đừng vội, chúng ta đừng vội, dưới lầu có camera giám sát, chúng ta đi kiểm tra giám sát đi, sẽ không sao đâu", bản thân Thu Đồng lòng như lửa đốt nhưng cô đành phải an ủi bà nội, sợ bà ấy lo lắng sẽ không tốt cho sức khoẻ, "An An người lớn như vậy, có lẽ là có chuyện gì khác thôi".

Bên trong phòng ngủ chính vang lên tiếng bước chân, Lộ Nam trong ngày nghỉ bình thường thì mặt trời lên cao mới thức dậy, Dương Đình Đình làm trong bệnh viện không có ngày nghỉ, đã ra ngoài đi làm rồi.

"Có chuyện gì vậy?", Lộ Nam bị tiểu An Viễn đánh thức, chỉ mặc quần dài đi ra, khi nhìn thấy Thu Đồng, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, ở trước mặt con cháu lôi thôi lếch thếch xác thực khiến người ta thẹn thùng.

Có điều, "Thu Đồng sao con tới đây? Không phải nói muốn cùng An Ninh ra ngoài chơi sao?"

Hà Tú Hoa đã thay giày xong, lau nước mắt, khóc nói: "Tiểu Nam! An Ninh mất tiêu rồi!"

"Cái gì?! Xảy ra chuyện gì vậy!!", cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến ngay lập tức, Lộ Nam nhìn chằm chằm và đang định hỏi, thì điện thoại di động của Thu Đồng đột nhiên reo lên, ID người gọi là số của An Ninh.

"Chú đừng nóng vội, An An gọi con", Thu Đồng đột nhiên nở nụ cười, cố ý cao giọng nói: "An An, em đang ở đâu? Không phải đã đồng ý chờ chị sao?"

Nhưng đầu bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói rất hoà nhã: "Thu Đồng, đúng thật là mày!"

"Thu Nguyên!!", giọng nói của người đàn ông qua tai nghe có chút méo mó, nhưng vẫn làm cho cô thấy quen thuộc, mặc dù tố chất tâm lý của Thu Đồng cực kỳ mạnh mẽ nhưng giờ khắc này cũng mất bình tĩnh mà kinh ngạc thốt lên.

"Là tao!", Thu Nguyên ở bên kia cười, cười rất vui vẻ: "Mày đoán coi cục cưng bé nhỏ của mày giờ đang ở đâu?"

Thu Đồng hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để ổn định cảm xúc của mình, nhưng giọng nói của cô lại có một chút run rẩy không thể nhận thấy: "Thu Nguyên, tao khuyên mày thông minh một chút, đừng có đụng vào em ấy!"

"Ha ~~~ mày không nói ra còn đỡ, mày vừa nói tao liền cảm thấy có chút hứng thú đó!", Thu Nguyên đứng trong nhà xưởng bỏ hoang, liếc nhìn cô gái nhỏ bị trói trên ghế, đột nhiên hứng thú nở nụ cười.

"Không thể không nói, Thu Đồng, mày thật sự vượt xa dự liệu của tao đó. Đứa con gái còn nhỏ như vậy, nghe nói là vừa mới lên cấp ba, giống như một con thỏ trắng nhỏ, chơi đùa có phải là có cảm giác rất đặc biệt không?".

"Thu Nguyên! Nếu mày dám động đến em ấy, tao sẽ khiến mày phải hối hận khi xuất hiện trên đời này!", Thu Đồng giận tím mặt, lạnh lùng quát: "Nếu mày muốn đồ thì nên tự biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm!"

"OK, OK, OK, biết nó là cục cưng của mày rồi, vì giấu nó mà mày tốn không ít công sức ha? Tao sao dám đụng đến cục cưng của mày chứ, đừng nóng vội, món nợ giữa chúng ta chậm rãi tính đi. Đến cây xăng ở phía nam, tao sẽ cho người ở đó đón mày, nhớ kỹ, chỉ có thể một mình mày tới".

"Đừng giở trò với tao, nếu không tao không thể bảo đảm mình sẽ làm chuyện gì đâu!".

"Tút..tút... tút...", điện thoại bị cúp, đầu ngón tay Thu Đồng nắm chặt đến tái nhợt, sắc mặt cô trắng bệch, màu đỏ tươi trên môi cũng ảm đạm xuống.

Lộ Nam và Hà Tú Hoa ở bên cạnh lo lắng lắng nghe, mặc dù nghe không hiểu lắm ý nghĩa trong lời nói nhưng họ cũng biết chuyện là do Thu Đồng mà ra, kẻ thù Thu Đồng bắt cóc An Ninh, lấy An Ninh ra uy hiếp cô, hai người họ bây giờ không biết nên oán hay nên giận đây.

Thu Đồng im lặng một lúc, sau đó thẳng lưng cúi đầu chin mươi độ trước Lộ Nam và Hà Tú Hoa.

"Chú, bà nội, chuyện này là do con, con sẽ mang An An trở về, cho mọi người một câu trả lời!".

Cô nói xong liền quay người đi thẳng ra cửa, vừa định rời đi, Lộ Nam đã phản ứng kịp ngăn lại: "Chờ đã, chú đi với con!"



Thu Đồng không quay đầu lại, khóe mắt đỏ ngầu, cô cự tuyệt: "Không, hắn đã nói chỉ một mình con, chú đừng lo lắng, con nhất định sẽ mang An An trở về!".

Nhìn bóng lưng Thu Đồng vội vàng rời đi, Hà Tú Hoa cuối cùng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, thoáng chốc nước mắt rơi như mưa, bật khóc nức nở nói: "An Ninh của bà! Tiểu Nam, con coi nên làm gì đây! Tại sao cháu gái ngoan của mẹ lại khổ sở như vậy?!?"

Lộ Nam sợ hãi lo lắng cũng không ít, nhưng rõ ràng chuyện này là ân oán giữa mấy người hào môn với nhau, biện pháp giải quyết xét đến cùng nằm ở trên người Thu Đồng, con gái mình chỉ là một con cá trong chậu bị liên lụy. Ông không tiếp xúc nỗi tới vòng tròn tầng lớp thượng lưu, cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào để làm gì cả, ông đang bận an ủi mẹ mình, song song đó cũng điện thoại cho sở cảnh sát.

Khủng hoảng ngày càng trở nên tồi tệ thì Thu Đồng trái lại càng ngày càng bình tĩnh. Cái Thu Nguyên muốn không phải là tiền bạc, quyền lực sao? Cô có thể cho hắn, Thu gia, Thừa Nghiệp, cô đều có thể cho hắn.

Cô lái xe hướng về địa điểm đã định, dọc đường nghĩ ra vô số biện pháp đối phó, rồi bình tĩnh gọi vài cuộc điện thoại.

*

*

An Ninh ngồi trên một chiếc ghế gỗ, chiếc ghế này rất cũ, khi nàng bị bắt ngồi trên đó, đều có thể nhìn thấy bụi bặm, nhất định đã làm bẩn quần áo của nàng. Tay nàng bị trói ra sau lưng bằng một sợi dây thừng lớn, sợi dây thừng buộc rất chặt, sợ nàng chạy thoát, nó bám chắc vào cổ tay nàng, lớp xù xì trên dây làm da nàng rất đau.

Hai chân cũng bị trói, buộc gần đến mắt cá chân, nhưng trong miệng không có thứ gì nhét vào, bởi vì Thu Nguyên đã nói: "Nếu nó là nhỏ câm thì không cần phải nhét miệng làm gì!".

Thu Nguyên cúp điện thoại đi đến trước mặt nàng, đưa tay sờ mặt nàng: "Thật không ngờ, Thu Đồng vậy mà lại kim ốc tàng kiều".

An Ninh nghiêng đầu tránh tay hắn, dùng đôi mắt to cố gắng tỏ ra hung ác nhìn hắn, đáy mắt như ngậm một vũng nước mắt, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nàng vốn đứng ở ven đường chờ Thu Đồng, kết quả người này chỉ hỏi nàng một câu lập tức kéo nàng vào trong xe, đưa đến nhà xưởng hoang dột nát này.

Bên trong nhà xưởng này chứa đầy đồ lặt vặt, dưới đất là là sàn bê tông bẩn thỉu, không gian rộng lớn, nhiều chỗ chất đầy mấy loại rác thải xây dựng bỏ đi như mảng bê tông... Trong phòng ngoài An Ninh và Thu Nguyên còn có ba người khác, tất cả đều mặc quần áo da màu đen, cao to khỏe mạnh, khuôn mặt vô lại, yên lặng canh giữ ở một bên cửa lớn.

An Ninh nghe được cuộc nói chuyện của họ, ba người đó là người bên xã hội đen mà Thu Nguyên dùng tiền gọi tới, đều là dân có anh chị.

"Sợ cái gì? Nhìn cô em lớn lên xinh đẹp như vậy, làm gì không được mà lại phải đi theo một người phụ nữ như Thu Đồng?", Thu Nguyên không chạm vào nàng nữa, cô gái nhỏ non nớt như vậy, hắn nhìn lâu lại tự nhiên sinh ra tia hứng thú.

"Chờ tôi đem Thu Đồng giải quyết xong, cô em suy nghĩ một chút chuyện theo tôi, thế nào?", Thu Nguyên nóng lòng muốn cướp đồ của Thu Đồng, bất kể là người hay vật, chỉ cần là của Thu Đồng, hắn đều sẽ tăng vọt hứng thú, giống như trước đây đem Minh Vũ từ bên người Thu Đồng đào đi. Sau đó hắn phát hiện Thu Đồng cũng không để ý gì đến Minh Vũ, trong nháy mắt mất hứng thú với Minh Vũ, không muốn phản ứng lại người kia, đem người vứt qua một bên tự sinh tự diệt.

Giải quyết??? Là có ý gì??? An Ninh ngơ ngác mở to mắt, ngây người nhìn hắn.

Có lẽ là vẻ mặt của nàng quá rõ ràng, Thu Nguyên cười ha ha nói: "Cô em cho rằng tôi ngu ngốc như vậy? Điều kiện tốt thế này, thời cơ hoàn hảo, lấy tầm quan trọng của cô em đối với Thu Đồng mà nói, cô ta nhất định sẽ một thân một mình đến đây. Tôi giết cô ta đi, tạo hiện trường tai nạn giả, ai sẽ phát hiện ra? Cô ta chết rồi, người thừa kế duy nhất của Thu gia chính là tôi, tất cả những gì cô ta sở hữu đều là của tôi!".

Nghĩ đến Thu Đồng đến đây rồi sẽ chết, An Ninh run rẩy sợ hãi, nàng dùng sức lắc đầu, nước mắt rơi xuống, ướt đẫm cả khuôn mặt.

"Sao? Cô em đau lòng? Loại người như nó tại sao phải đau lòng vì nó?", trạng thái của Thu Nguyên như điên cuồng, lần thứ hai đưa tay nắm lấy cằm cô gái nhỏ không cho cự tuyệt, tốc độ nói rất nhanh: "Cô em biết không, Thu Đồng vì để có được Thừa Nghiệp mà giăng bẫy cha ruột mình, khiến cha mình xuất huyết não bại liệt nằm trong bệnh viện? Mẹ tao cũng vậy! Mọi người đều nói rằng bà ấy chết vì bệnh tật, nhưng tao biết, là Thu Đồng đã giết bà ấy! Còn tao, buổi tối ngày hôm ấy, nó đè tao xuống giường, suýt chút nữa bóp chết tao rồi!"

"Thu Đồng là ma quỷ! Là ma quỷ lấy mạng người trong địa ngục! Nó ác độc như vậy, cô em không được vì nó mà khóc!"



Khuôn mặt bị nắm đến tê dại, An Ninh dùng sức há miệng, cắn thật mạnh vào hổ khẩu (*) trên bàn tay hắn. Nàng dùng sức rất mạnh, không ngần ngại khi cắn nó xuống, gần như ngay lập tức, hổ khẩu Thu Nguyên liền rách toạt da thịt, chảy máu.

(*) Hổ khẩu: giữa và.

Đau đớn kích thích hắn đột nhiên phục hồi tinh thần lại, buông An Ninh ra, nhìn cô gái nhỏ trên má có vết bầm tím, trên môi còn có vết máu, hắn sững sờ một lát, sau đó đột nhiên lại bật cười.

"Đừng vội, chờ Thu Đồng đến rồi, tao sẽ ở ngay trước mặt nó mà yêu thương cô em thật tận tình. Để nó có thể nếm trải cảm giác người bản thân người trong lòng bị người khác đùa giỡn một cách tuỳ ý là như thế nào!"

An Ninh dựa vào trên ghế, quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, nghe thấy lời hắn nói, nàng liền nhắm chặt hai mắt, gò má trắng bệch như tờ giấy, nước mắt trong suốt như pha lê lăn ra từ đuôi mắt.

Điện thoại di động lại vang lên.

Thu Nguyên liếc nhìn ID "Chị Thu Đồng", bước sang một bên bắt máy, giọng nghe nhẹ nhàng: "Tới rồi?".

Thu Đồng nói: "Tao đang ở trạm xăng mày nói".

"Một mình?"

"Uhm".

"Được, tao thấy mày cũng không dám mạo hiểm làm bậy, chờ đó tao kêu người đi đón mày".

"Đợi đã, tao muốn xem người có còn ở đó hay không".

"Sao, sợ tao lừa mày?"

Thu Đồng hỏi ngược lại: "Mày thấy tao có nên tin mày không?"

Thu Nguyên cười haha: "Vậy mày gọi video qua đi, tao cũng phải coi coi có thật là mày một mình tới không, dù sao mày cũng xảo quyệt hơn tao nhiều"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.