Thế giới bị tuyết phủ trắng xóa một vùng, người một thân y sam huyền sắc dễ thấy là như thế. Thôn dân đều tò mò đánh giá y, từ sau trận tuyết lở cực lớn, thành trấn đều bị hủy, những người có thể đào tẩu cũng chạy hết, nơi này sớm đã không còn phồn hoa như ngày xưa, sao còn có người xứ khác, dáng vẻ như từ phương xa đến?
Người nọ khoảng hai sáu hai bảy, vẻ mặt cực kỳ cao nhã, đôi ủng màu đen đạp trên tuyết trắng, lại đẹp mắt không nói nên lời. Nhưng điều kỳ quái là, y không ngừng hỏi thăm chuyện về một gia tộc cổ xưa.
“Gia tộc đó nghe nói ngàn năm trước một thời cực thịnh, từng làm thủ tịch của mấy đại thế gia trên băng nguyên, ngay cả triều đình Trung Thổ cũng coi trọng.” Sau cùng vẫn mời ông già dạy học thông thái nhất mới nói ra được một phần, “Thế nhưng sau trận đại tuyết lở, nơi này… Ôi! Người trẻ tuổi cậu cũng thấy rồi đấy, nơi này liền suy bại, gia tộc đó sau khi trải qua tai nạn cũng chẳng còn huy hoàng, con cháu lại phần lớn không nên thân, tản đi cả rồi.”
“Đại tuyết lở…” Khách nhân đến từ phương xa hơi nhíu mày, mắt y đặc biệt sáng ngời, “Là lúc nào?”
“Đại khái là hơn trăm năm trước ấy! Này, chính là ngọn đại tuyết sơn kia kìa.” Lão nhân nói rồi hất cằm, chòm râu bạc cũng rung rung theo, Huyền Vũ nhìn theo, đồng tử khoảnh khắc co lại, “Tuyết lở rất đột nhiên, cũng rất mãnh liệt, sau khi tuyết lở, gia tộc cao quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-le-khuynh-thanh/2865641/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.