Là ảo giác của ta sao? Vậy mà trông thấy người. Giữa hải thiên, trên tảng đá ngầm cô độc lạnh băng, người đang tịch mịch, người đang bi thương, người đang muốn khóc mà vô lệ, sóng triều bên cạnh đập nên những tiếng vang kinh tâm động phách, mùi biển mông lung theo đó khuếch tán.
Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh trú, thụy não tiêu kim thú. Giai tiết hựu trùng dương, ngọc chẩm sa trù, bán dạ lương sơ thấu. Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ. Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển Tây phong, nhân tỷ hoàng hoa sấu.
Bắt đầu từ bài từ này, ta rốt cuộc chẳng quên được người. Trong mùi cúc hoa tửu vui lòng người, trên bình phong hoa cúc, bài từ này, đã khắc vào lòng người trẻ tuổi.
Từ đấy cứ nhìn y, không tự giác luôn muốn nhìn y, nhìn y được Đế Quân không ai bì nổi muôn vàn cưng chiều ôm trong lòng, nhìn y giữa biển hoa cúc một khúc tiêu thanh, dường như nói bất tận nhất là nỗi đau lòng miên miên kia, nhìn y ngồi trên vương vị cao quý, ánh mắt u buồn ưu sầu, mang theo vô tận tư niệm khiến người ta ghen tị, dừng ở phương xa…
Thật là người sao? Ta thật sự thật sự không dám tin tưởng. Ta không dám chớp mắt, ta sợ chớp mắt rồi sẽ chẳng còn thấy người nữa.
Dung nhan dường như còn trẻ hơn ngày trước, lộ ra vẻ thanh thuần quyến rũ khác.
Gió thổi mái tóc dài ưu mỹ bay lên, hoa cúc thanh nhã trên tay áo, dường như vẫn tản ra mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-le-khuynh-thanh/2865639/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.