Cô trở về phòng làm việc, vừa đặt chân đến trước cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm xông lên, bên ngoài ánh nắng xuyên qua lớp kính trong suốt chiếu vào, chiếc áo sơ mi của anh phủ lên một màu nhàn nhạt vàng, khói trắng vương vương trên nếp môi và sống mũi, Dạ Vũ bỗng ngây ngốc nhìn.
Hóa ra những lúc Tiết Đông Phong nghiêm túc anh lại có sức hút mê người đến vậy, từng nét sắc sảo cũng trở nên nhu hòa kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt như chứa đựng băng giá nghìn năm ấy dịu dàng hơn nhiều.
" Về rồi à?"
Câu hỏi của anh phá vỡ ánh nhìn chăm chú từ Dạ Vũ.
Tiết Đông Phong theo phản xạ liếc thấy người đang bước vào phòng, anh tiếp tục cúi mặt chuyên chú vào những thông tin hiển thị trên màn hình máy tính, ấn đường hơi nhíu lại.
Nghe thấy anh hỏi, Dạ Vũ chỉ "ừ" một tiếng rồi ngồi vào bàn làm việc, bàn tay bị giẫm đã bắt đầu sưng to, mọi va chạm đều khiến cô nhức nhối dữ dội, lặng lẽ suýt xoa vết thương trên tay mình.
Cô hơi cúi mặt với niềm vui chưa tan mất trên môi, trả đũa được Ngụy Thư Kỳ và thư ký Lâm làm tâm trạng Dạ Vũ đặc biệt thoải mái, chỉ tiếc không thể nhìn bộ dạng khó coi của bọn họ lâu thêm chút nữa.
" Pha cho tôi một cốc cà phê."
Tiết Đông Phong không ngẩng đầu, hờ hững bảo cô. Bàn phím liên tục vang lên âm thanh lách cách dưới những ngón tay thon đẹp của anh.
" Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969600/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.