Tất tả chạy đến công ty, Dạ Vũ căng thẳng liên tục nhìn vào đồng hồ đeo tay, thời gian đã muộn hơn mười phút, phím thang máy cũng sắp bị sự vội vã của cô bấm thủng.
Là một thư ký, vấn đề thời gian và tinh thần trách nhiệm phải biết tự giác nghiêm chỉnh thực hiện, không thể vì chuyện cá nhân lại làm ảnh hưởng đến công việc, cô rõ điều này.
Thế mà hôm nay, cô lại đến muộn, nếu không có Tinh Nhạn Nhạn thay cô đưa tài liệu, e là cuộc họp này sẽ chẳng thể diễn ra.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tưởng rón rén bước vào phòng họp, những ánh mắt sắc lẹm tứ phía ném tới, Dạ Vũ không khỏi áp lực và cảm giác xấu hổ.
Dù thế nào đi chăng nữa, hành động thiếu tinh thần trách nhiệm của cô hôm nay cũng không thể dùng hai từ "xin lỗi" là dễ dàng cho qua, nếu Đông Phong vị tình riêng mà không truy cứu hoặc xử lý thích đáng, sẽ làm cho mọi người sinh ra bất mãn.
Nghĩ đến ánh mắt khó xử của anh, lòng dạ cô ngập tràn tội lỗi. Đứng trong thang máy, cô cắn môi tự trách mình, trách bản thân sao càng lúc lại càng lơ đễnh, còn làm liên lụy đến mặt mũi của anh.
Những con số sáng đèn trôi qua trên biển báo thang máy, cuối cùng cũng dừng lại ở tầng mười hai.
Khi cánh cửa lạnh buốt dần mở ra, ngay tầm mắt cô, xuất hiện một đôi giày tây nâu bóng, sang trọng.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, ăn mặc nhã nhặn nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969507/chuong-60.html