Đây là lần đầu tiên cô dám thẳng thắn với ông ta như thế, Tiết Dực có hơi kinh ngạc, nhưng ông không tức giận, mà im lặng nghe cô nói tiếp.
" Cũng bởi vì luôn tìm cách trốn tránh mà cháu đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương đối phương, cũng làm tổn thương chính mình. Cuộc đời này của cháu, ngoài mẹ và Đông Phong ra thì chẳng còn lại gì nữa rồi, cháu muốn tham lam một lần, giữ lấy hai người mà mình yêu thương nhất, dù phải chịu bất cứ giá nào."
Tiết Dực cười nhếch mép, đầy sự châm chọc:
" Đúng là tuổi trẻ, ngông cuồng, ngạo mạn."
Cô cười cay đắng:
" Cháu không biết mình có bao nhiêu bản lĩnh để chống đỡ sự uy hiếp của bác, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, những vết sẹo lồi lõm trên người Đông Phong cứ xuất hiện trong tâm trí, cháu càng thấu được bản thân đã hèn nhát tới mức nào, có người vì cháu mà luôn kiên trì, không chịu từ bỏ, ngược lại cháu cứ sống chui rúc trong sự yếu đuối của mình."
Lời này trực tiếp đấm thẳng vào tim gan Tiết Dực, đau điếng một cơn, ánh nhìn bình tĩnh lạnh lẽo của cô khác nào đang trách móc ông độc đoán, tàn nhẫn.
Người đàn ông ngồi trên ghế, nheo mắt nhìn cô:
" Cháu đang trách móc ta?"
" Cháu không dám."
Dạ Vũ quay mặt đi nơi khác, không muốn trả lời thêm, có lẽ vì câu hỏi này quá khó, bởi nói "đúng" thì sao? Ông ta sẽ thừa nhận bản thân đã làm sai ư? Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-lai-vo-yeu/2969505/chuong-61.html