Edit: Cháo
1.
Năm đầu tiên sống chung với ngài Tưởng tôi mới biết, ông xã sẽ phát lì xì vào dịp Tết.
Nhưng có lẽ chỉ có ông xã cho tôi thôi, bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi chưa nghe đến tập tục này bao giờ (bố mẹ tôi còn không cho tôi lì xì đâu).
Lúc ấy tôi đang đặt vé xe, chuẩn bị về nhà vào Tết âm lịch, trong lúc vô tình thấy ngài Tưởng nhét một tập dày nhân dân tệ vào bao lì xì. Tôi cho rằng anh chuẩn bị cho trẻ con thân thích trong nhà, nhưng thế có hơi bị nhiều nhỉ.
Tôi ngồi xuống trước mặt anh, “Ông xã đang làm gì thế?”
Ngài Tưởng: “Chuẩn bị tiền mừng tuổi cho em.”
Tôi: “Nhưng em đã mười tám, trưởng thành rồi.”
Dù miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi vui thấy mồ.
Ngài Tưởng: “Vậy xem như sính lễ đi, một năm hai chục nghìn, sớm rước em về nhà.”
Bây giờ đã cho được một trăm nghìn* rồi.
*khoảng 347 triệu tiền Việt
2.
Về việc tôi và ngài Tưởng quen nhau thế nào.
Tôi học Đại học ở Chiết Giang, chuyên ngành Mỹ thuật. Có một lần công ty ngài Tưởng cần vẽ áp phích và sách tuyên truyền, anh ấy đến trường tôi tuyển người, tôi và bốn năm bạn học được gọi tới phòng làm việc, để mặc anh ấy chọn như lựa rau.
Ngài Tưởng mặc một chiếc áo lông màu xám tro, bên ngoài là áo khoác dài màu đen, dường như không biết chọn thế nào thế là hỏi tôi có đồng ý hay không.
Đương nhiên là tôi đồng ý chứ.
Vì vậy ngày hôm sau tôi theo ngài Tưởng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-yeu-duong-cua-doi-chong-chong/267808/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.